Tiểu đạo sĩ ngã ngồi trên ghế đá, cúi đầu không để hắn nhìn thấy sắc mặt mình, “Điện hạ yêu cầu quá đáng rồi. Bần đạo là người tu đạo.”
Sau này ngẫm lại mới thấy, lúc trước mình quả thực là tuổi trẻ khí thịnh. Mãnh liệt bá đạo đến thế. Nếu ta thích ngươi, ngươi cũng nên thích ta, mặc kệ trời có sập đất có nứt, thần phật không dung chúng tiên không nhận, tất cả đều không cần để ý. Trời đất bao la, duy ngã độc tôn.
Kỳ thực, quen với cuộc sống tung hoành thiên địa oai phong một cõi, làm sao hiểu được khi thích thì nên làm gì ?
Trăng năm ấy, rạng soi bốn biển, thiên hạ thái bình.
Ngoài Nam Thiên Môn vô tình gặp Hi Di, Ngao Khâm vội vàng đi ra, Hi Di thong thả bước vào. Ai ngờ vị thượng tiên ánh mắt chưa bao giờ biết nhìn xuống kia lại bước sang một bước chặn đường Ngao Khâm, “Điện hạ có biết vị thủ quan mới đến Thiên Hà không ?”
Y hỏi như vậy, vẻ mặt lại như đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện rồi.
Ngao Khâm hừ lạnh một tiếng coi như trả lời.
Nghe Hi Di nói tiếp, “Con đường tu đạo của Vô Nhai đạo trưởng từ trước đến giờ tiến bộ rất nhanh, không hiểu vì sao gần đây có chút lơ là. Quyển sách đưa từ đầu tháng mà đến tận cuối tháng hắn vẫn chưa hiểu tường tận.”
Thì ra đống sách tiểu đạo sĩ đọc mãi không thấy hết là do người này đưa cho ! Ngao Khâm cuối cùng cũng chịu quay mặt nhìn thẳng vào mắt y, “Tay của thượng tiên cũng thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ma-thap/1400650/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.