Mạnh Thuyền cúi đầu trong mắt tràn đầy nước mắt rồi lại nở nụ cười, "Ta nói thả nàng đi, nhưng rồi lại cảm thấy không cam lòng, ta chỉ muốn gặp lại nàng lần nữa, cho nên mới đuổi tới Sài Tang."
Vân Huyên đáy mắt phiếm hồng, lòng tràn đầy chua xót, "Đã buông tay, nói cái gì không cam lòng. Mạnh Thuyền, nàng hoặc là hạ quyết tâm dùng khế ước cột ta vào nàng cả đời, hoặc là thả ta đi coi như ta đã chết, chớ có tra tấn lẫn nhau được không?"
Nàng biết Mạnh Thuyền luyến tiếc nàng, nàng lại làm sao bỏ được. Nàng chỉ là thống hận khế ước, chưa từng trách Mạnh Thuyền, nàng ấy đã tẫn hết sức mình để bảo hộ nàng rồi.
Nhưng phía sau Mạnh Thuyền còn có ca ca và sư tôn, tông môn của nàng ấy, có Nhân tộc, nàng ấy căn bản không được lựa chọn, nàng ấy đấu tranh thế nào cũng chỉ có thể lưu lại cho nàng một đặc ân, không cần tham gia săn giết Long tộc.
Nhưng hôm nay Long tộc quật khởi, người cùng rồng xung đột ngày càng kịch liệt, thái độ đệ tử Lục Kỳ Các đối với Long tộc bị khế ước cũng hoàn toàn thay đổi, nàng không tham gia tàn sát Long tộc, càng không có khả năng lưu lại bên Mạnh Thuyền.
Mà một khi nàng rời khỏi Lục Kỳ Các, với thế cục hiện giờ, Nhân tộc sợ hãi căm ghét Long tộc, cũng không có khả năng để các nàng ở bên nhau. Các nàng tiến thoái lưỡng nan.
Nàng đã là người giãy giụa trong vũng bùn, nhưng Mạnh Thuyền không phải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-long-quyet/3032865/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.