Lạc Thanh Từ ngồi xuống một bên, nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nhìn cái gì mà khổ sở như vậy?"
Nguyễn Ly có chút ngẩng đầu lên, phủ nhận nói: "Ta không khổ sở."
Lạc Thanh Từ thấp thấp mỉm cười: "Còn nói không, đôi mắt ngươi đều hồng."
Nguyễn Ly còn muốn mạnh miệng phủ nhận, đã nghe Lạc Thanh Từ nói tiếp: "Đây chỉ là cảm xúc thường tình của con người, khi buồn liền khóc, khi vui liền cười, không có gì sai cả, ngươi cũng không cần thẹn thùng."
Nói xong nàng nhu hòa nhìn về phía tay phải của Nguyễn Ly: "Có thể cho ta xem một chút không? Khi gặp chuyện buồn, ngươi hãy tâm sự với người khác, nói hết rồi sẽ tốt hơn nhiều."
Đại khái là nàng quá dịu dàng, Nguyễn Ly do dự một chút, vươn tay phải để lộ ra Thiên Hạc trong lòng bàn tay.
Thiên Hạc này một đường đi theo nàng, tuy rằng không biết nói những mỗi cử động đều rất thông linh. Lúc nàng buồn liền trêu đùa nàng, lúc nàng gặp phải nguy hiểm liền nhắc nhở nàng, ngay cả thời khắc cuối cùng nó cũng dùng toàn lực bảo hộ nàng.
Nàng không cha không mẹ, hai mươi năm qua nàng gặp được thiện ý quá ít, người thật sự đối tốt với nàng càng hiếm hoi. Nhắc đến cũng chỉ có Trì Thanh cùng Tinh Linh tỷ tỷ, và Thiên Hạc nhỏ bé này.
Nói ra cũng có chút buồn cười, nàng đã đáng thương đến mức cần sự an ủi từ một con hạc giấy, nhưng nàng thật sự luyến tiếc nó.
Sau khi Thiên Hạc chắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-long-quyet/3032675/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.