Lạc Thanh Từ chỉ là nhìn Mặc Diễm biểu tình khó nén kinh ngạc, sau đó liền nhìn chằm chằm Tiểu Long Tử, trong mắt tràn đầy áy náy.
Tiểu Long Tử thật sự rất khẩn trương, giương cung bạt kiếm mà trừng mắt nhìn Mặc Diễm, vội vội vàng vàng nói: "Không được đánh Trì Thanh, nàng không phải người xấu."
Nàng cảnh giác mà gắt gao khóa Mặc Diễm, lại quay đầu nôn nóng nhìn Trì Thanh, vừa muốn đi qua xem xét thương thế của nàng ấy, lại sợ Mặc Diễm thừa cơ đối nàng ấy hạ sát thủ, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Nghe xong Tiểu Long Tử nói, Mặc Diễm từ kinh nghi biến thành không thể tưởng tượng, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Thực mau vẻ mặt của hắn âm trầm xuống, nghiến răng nói: "Ngươi còn biết nàng là người, ngươi dám ở trước mặt ta bảo hộ con người? Còn chưa tránh ra!"
Tiểu Long Tử dĩ nhiên không thuận theo, kiên trì nói: "Trì Thanh khác với những tu sĩ kia, nàng vừa rồi còn ra tay cứu mạng thần dân ta."
Nàng chỉ về hướng mà hỏa long vừa rời đi, giải thích.
Lạc Thanh Từ bị thương, ngực buồn đau không thôi, ho khan vài tiếng.
Ánh mắt Mặc Diễm như lưỡi dao sắc bén ném về phía Lạc Thanh Từ, râu rồng dựng lên, thần sắc âm lãnh mà căm ghét.
Hắn hoàn toàn xem nhẹ lời Tiểu Long Tử, mở miệng trách mắng: "Ngu dốt đến cực điểm! Ta đã bảo phụ vương ngươi bỏ ngươi từ lâu, nhưng hắn vẫn một mực giữ lại, nhìn xem, ba trăm năm mới phá xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-long-quyet/3032609/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.