Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Đông Đông đâu?”
Trong thư phòng, Tam gia đứng trước bàn làm việc múa bút vẩy mực, nghe tiếng cửa mở, đầu cũng chẳng ngẩng đã cất tiếng hỏi.
Chu quản gia dùng ánh mắt dò xét liếc hắn một cái, thấy đối phương rũ mi, thần sắc giống như đã bình tĩnh lại, mới thấp giọng trả lời: “Hạng thiếu vừa đi ra ngoài.”
“Có người đi theo không?”
“Có, Cát Kiện đã phái người.” Hạng thiếu vừa trở về, tất nhiên bọn họ không dám để cậu một mình chạy loạn.
Tam gia nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, tiếp tục múa bút viết chữ, Chu quản gia đứng yên tại chỗ trong chốc lát, dường như có chút chần chừ.
“Có chuyện thì nói.”
Chu quản gia tiến về phía trước một bước, nhìn đống giấy có viết hai chữ “nén giận” vứt đầy trên mặt đất, do dự tiếp lời: “Hình như Hạng thiếu vừa khóc.”
Tách, một giọt mực nước đậm đặc nhỏ xuống mặt giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, Diệp Tam gia như bị người ấn nút tạm dừng, bút lông trong tay cứ thế khựng lại giữa không trung, mất một lúc lâu sau mới bắt đầu có động tĩnh.
“Tam gia?” Chu quản gia cẩn thận hỏi.
Người nọ thoáng động tay, thoăn thoắt viết chữ, tựa hồ không nghe được lời Chu quản gia vừa nói. Thế nhưng ông đã đi theo hắn nhiều năm, sao lại không nhận ra tâm tư đối phương đã rơi vào rối loạn, hoặc có thể nói là, kể từ thời điểm Hạng thiếu nói cái câu sắc bén đâm thấu tim người kia, lòng dạ Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-gia-dai-thieu/2463533/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.