Tiểu thư Nomo nói muốn cuối tuần đi xem phim, Diệp Thất vừa mới về nước, trong tay cầm ba bốn cuộn phim chưa có xử lý xong, nhưng tiểu thư Nomo tình nguyện chờ đợi ‘ngươi chưa làm xong thì ta sẽ chờ ngươi dù đến sáng cũng được’, Diệp Thất cũng không phải là người nhẫn tâm. “Đi xem đi”. Diệp Thất bỏ hết công việc đang làm dang dở, mặc một cái áo khoác màu tím sậm, trên lưng mang balo. Nomo vốn đang rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc của Diệp Thất thì nhíu mày: “Tiểu Thất nha, sao ngươi nhìn giống tiểu hài tử quá vậy? Trên lưng mang balo kết hợp với gương mặt non nớt của ngươi nhìn rất giống học sinh trung học nha”. “Cái gì mà học sinh trung học a, ta cũng từng này tuổi rồi”. Nomo đưa cho nàng một tấm thẻ nhỏ màu đỏ: “Cho ngươi này”. “Cái gì vậy a”. Diệp Thất nhận xong liền xem, “Thẻ học sinh?” “Đúng vậy, cố ý làm cho ngươi, đi đến chỗ nào cũng đều được giảm giá một nửa. Ta tin tưởng khuôn mặt của ngươi có thể qua được việc tra khảo, không ai mà không cảm thấy ngươi không giống học sinh a”. Diệp Thất vốn muốn nói nàng vẫn chẳng có cái niệm gì về tiền hay mấy thứ đồ linh tinh này nọ, giảm nửa giá hay không thì có liên quan gì đâu. Nhưng nghĩ lại cảm thấy nói như vậy thì ảnh hưởng tới ý tốt của Nomo nên lấy thẻ học sinh nhét vào túi trước ngực:
“Vậy thì cảm ơn nha, tối nay xem phim xong ta mời ngươi đi ăn cơm”. Gần đây Diệp Thất biến thành người cuồng làm việc, bay đi khắp nơi trên thế giới. Mới đây còn đi tham gia một cuộc triển lãm ảnh ở Châu Âu, trước khi đi Ngũ tỷ nói với nàng rằng mấy cái triển lãm ảnh như vậy toàn là người có tên tuổi, ngươi có đi thì cũng đừng làm cho Diệp Gia mất mặt, nhất định phải chuẩn bị trang phục tham dự. Diệp Thất liền đem hết tất cả quần áo ở trong nhà mà lâu rồi không dùng đến lôi ra, đứng trước gương thay ra thay vô nửa ngày cũng không chọn được một bộ nào. Nhìn đi nhìn lại mấy tấm ảnh trước đây mình đã từng chụp, sao lại cảm thấy… đã lỗi thời, lại tản mát ra cảm giác trần tục? Điểm nổi bật của ngành công nghiệp thời trang đúng là mang tính nhất thời a… Vì thế Diệp Thất đi cầu cứu Diệp Cửu, hi vọng muội muội đang còn ở trong ngành giải trí có thể giúp nàng một tay. Tiểu Cửu quả nhiên không phụ kỳ vọng của nàng, trực tiếp gọi một nhà thiết kế đứng đầu quốc gia gọi tới nhà, dùng bàn tay được trao giải ‘cây kéo kim cương’ để cắt may một bộ quần áo. Diệp Thất thấp thỏm không yên, nhưng mà lúc quần áo đã được may xong được Diệp Thất mặc vào, đột nhiên nàng có cảm giác đi xuyên thời gian về lại mấy năm trước, bản thân nàng mặc bộ quần áo biểu diễn đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn. Nhà thiết kế căn cứ vào tài thiết kế của mình làm ra một bộ đồ kiểu dáng Tôn Trung Sơn cách tân rất đặc biệt. Chiều dài của áo quần khiến cho nàng mặc vào càng thêm vẻ cao gầy. Áo quần màu đen bên trong có lớp lót biên màu trắng, lúc bỏ khuy áo thì độ tương phản của hai màu trắng đen càng thêm nổi bật. Cái đặc biệt thu hút hơn nữa đó chính là bộ phận bả vai, nhà thiết kế đã làm một đoa hoa hồng màu đen để tô điểm thêm, làm cho kiểu áo Tôn Trung Sơn vốn cũ kỹ lập tức trở nên lãng mạn và có phong cách riêng. Đôi giày được lựa chọn là giày Martin. Giày Martin và kiểu áo Tôn Trung Sơn tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng, nhưng lại bị khí chất trung tính của Diệp Thất hòa hợp lại một chỗ. “Được rồi, còn lại đầu tóc thì phải nhuộm thành màu đỏ”. Nhà thiết kế cực kì hài lòng với tác phẩm của chính mình, quay về hướng Tiểu Thất gợi ý lời mời: “Có muốn đến văn phòng làm việc của ta để làm người mẫu hay không? Ta cảm thấy khí chất của ngươi phi thường xuất chúng, có thể đem phong cách của cả nam và nữ làm tôn lên vẻ đẹp của y phục rất nhiều”. Diệp Thất thản nhiên cười, xỉa xỉa bàn chân mình xuống đất nói: “Ta không có ý định làm người mẫu, dù sao cũng cảm ơn ý tốt của ngươi”. Diệp Thất mang theo bộ y phục với nhất của mình tới buổi triển lãm ảnh ở Âu Châu, nhưng mà khi tới nơi nàng thiếu chút nữa là nghẹn chết. Làm gì có cái gì gọi là buổi lễ lớn, làm gì có cái gì gọi là người có tên tuổi, tất cả đều là những nhà nghệ thuật ăn mặc rất đơn giản, áo sơmi với quần jean hoặc thậm chí còn mặc cả áo thun. Diệp Thất một thân hoa lệ đứng giữa những người đó chẳng khác nào làm vật trang trí, cảm xúc hoàn toàn tuột xuống mức âm. Diệp Thất thực sự hận chết cái miệng vô căn cứ muốn gì nói đó của tỷ tỷ mình. Tuy rằng ban đầu có chút xấu hổ, nhưng suốt buổi triển lãm ảnh Diệp Thất vẫn rất vui vẻ. Nàng gặp được rất nhiều sư phụ mà trước đây chỉ có thể nhìn thấy tên trên tạp chí, cái càng làm cho nàng không thể tưởng tượng được chính là một nữ nhân ngoại quốc còn dùng cách phát âm không được tự nhiên gọi nàng: “Nga! Tử Khiêm!”. Không thể phủ nhận mỗi lần bị người ta gọi là “Tử Khiêm” thì trong lòng Diệp Thất có một cảm giác khác thường, như là chuyện kiếp trước bị người nào đó đụng vào. Không thể tránh khỏi việc mỗi lần bị người khác gọi cái tên này thì nàng lại nhớ tới người kia. Cảm xúc của nàng vốn dĩ mấy ngày qua đều không có ổn, vẫn chìm vào nỗi nhớ rồi lại ở giữa vòng lẫn quẩn. Người kia an phận hơn thời gian trước rất nhiều, không còn cả ngày tấn công bằng quà và hoa, không gọi điện thoại cũng như mọc rễ dưới nhà của nàng. Diệp Thất hiểu được người kia hẳn là đang bộn bề công việc, không có thời gian để tặng hoa hay làm những việc lấy lòng nàng, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mác. Diệp Thất ý thức được cảm giác mất mát này không phải là dấu hiệu tốt, cho nên nàng cố gắng không chế tâm tình của mình không được suy nghĩ lung tung. Nhưng điều làm cho nàng lúng túng hơn là bộ phim Nomo muốn xem lần này lại do người kia làm diễn viên chính.
Trước khi vào rạp hai người cũng chẳng chú ý tới thông tin cụ thể của bộ phim, chỉ biết là giới truyền thông đang ca ngợi đây là bộ phim ăn khách nhất hiện tại, tập hợp một số diễn viên nổi tiếng trong nước. Nhưng vé xem phim được khách hàng gởi tặng nên Nomo không được lựa chọn. Khi vừa vào phòng chiếu, đèn trong rạp vừa tắt thì màn hình quảng cáo hiện lên khuôn mặt quen thuộc lại được quay đặc tả xuất hiện trước mắt Diệp Thất làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng. Màn hình tối sầm lại, xuất hiện một loạt chữ trắng nhỏ: “Nữ diễn viên chính - Kiều Ca”. Diệp Thất muốn ngồi cũng không được mà đứng lên cũng không xong, đành phải đem ánh mắt dời tới bịch bỏng ngô thật to vừa mua bắt đầu cắm cúi ăn. Nomo khó xử không chịu được, trong lòng một mực tự mắng mình sao lại có thể phạm sai lầm như vậy. Nàng đang ão não đột nhiên phát hiện ở hàng trước có hai nữ sinh liên tục quay đầu về phía các nàng, khe khẽ nói nhỏ: “ Người kia giống như… Thật sự, siêu cấp giống… Người kia, đúng là Tử Khiêm!” Nomo kéo Diệp Thất chạy trốn. Diệp Thất chạy vài ba bước thì chân càng lúc càng căng ra, không chạy nữa, quay lại nhìn phía sau cũng không có ai: “Thật xin lỗi a, đều là ta hại ngươi ngay cả phim cũng không xem được”. Nàng lấy nón áo khoác trùm lên đầu, mang thêm cái kính đen, tuy rằng cải trang như vậy đối với phóng viên chuyên nghiệp hoặc paparazzi thì chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với người hâm mộ thì vẫn có chút hiệu quả. Diệp Thất không biết phải làm sao, nàng rời khỏi giới giải trí đã lâu như vậy nhưng vẫn không có cách nào dùng thân phận một người bình thường để sinh hoạt, đến bây giờ vẫn thường xuyên còn có phóng viên hoặc paparazzi đứng trước cửa công ty chờ nàng. “Không… Là do ta không chú ý tới mấy thông tin chi tiết…” Nomo cũng không phải không biết thẹn mà nói thẳng. Diệp Thất cười: “Không có gì a… A, phim không xem được thì ta mời ngươi đi ăn cơm thôi, đâu có sao”. “Ngươi không sợ bị người khác nhận ra sao?” “Vậy thì chúng ta về nhà ăn là được rồi”. Diệp Thất gọi cho người làm chuẩn bị một ít nguyên vật liệu, việc đầu tiên sau khi trở về nhà là nấu ăn. Tay nghề của Diệp Thất càng ngày càng tốt, Nomo ăn một miếng liền liên tục khen ngợi. “Ân, Tiểu Thất của chúng ta quả là một người vợ hiền”. Nomo nói. Diệp Thất ngồi đối diện với nàng: “Nếu như thích ăn thì cứ thường xuyên tới a, ta cũng cảm thấy tịch mịch, chẳng có ai ăn cơm ta nấu cả”. Lời nói ra không hiểu sao không khí lại chìm vào yên lặng, Nomo nhìn đĩa đồ ăn tinh xảo trước mắt nhỏ giọng nói: “Tiểu Thất… Ngươi thật sự vẫn còn muốn tiếp tục cự tuyệt ta hay sao? Thật sự mà nói ta không muốn chỉ là bạn bè bình thường với ngươi”. Diệp Thất nghe nàng nói như vậy liền ngừng ăn cơm, lúc ngẩng đầu lên nhìn Nomo thì vừa vặn cũng thu được ánh mắt chân thành của nàng: “Hãy quên người kia đi. Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]