Chương trước
Chương sau
Gần đây bởi vì chuyện cải tổ Diệp Thị mà Diệp Nhất lâu rồi không làm việc cũng cùng bọn đệ đệ muội muội suốt ngày bận rộn. Tuy rằng Diệp Nhị từng đề xuất ý kiến là không muốn cho nàng làm lụng vất vả, việc này giao cho nàng và Diệp Tam làm là được rồi, nhưng mà Diệp Nhất vẫn không buông tay được.
“Ba thì mấy năm nay không có ở nhà, tuy rằng lần này ý định của ta hắn cũng đã nhận được rồi, nhưng muốn làm một cách tốt nhất cũng phải hao tốn một ít tâm tư. Ta không phải không tin ngươi với Tam, nhưng mà cái chính là ta đau lòng các ngươi. Gần đây công việc của Tam chủ yếu là chuyển tới văn phòng luật sư của hắn, Tiểu Ngũ làm lão sư, Tiểu Lục cũng nhanh chóng hoàn thành mấy hạng mục công trình điện tử của hắn, Tiểu Thất thì chạy khắp nơi trên thế giới không ngừng nghỉ, Tiểu Bát thì chẳng có cách nào để trông cậy vào, Tiểu Cửu thì lại là người của công chúng, tính đi tính lại chuyện của xí nghiệp Diệp Thị chỉ có mỗi một mình ngươi gánh vác”. Nói tới đây Diệp Nhất ngẩng đầu nhìn nàng, tươi cười ôn hòa, “Ta không muốn thấy ngươi vất vả”.
Kỳ thật chỉ cần một câu nói kia của Diệp Nhất thì Diệp Nhị cơ bản đã không còn cảm giác mệt mỏi nữa.
Diệp Nhị biết Diệp Nhất thích nhất là uống trà, đi công tác tới Phúc Kiến liền cố tình đi mua loại trà tốt nhất ở Phúc Kiến mang về cho Diệp Nhất một nhà, làm cho cả nhà đều tỏa ra mùi thơm.
Diệp Nhất nói gần đây cơ thể của mình ngày càng khỏe mạnh hơn, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, mỗi ngày đều làm việc mệt mỏi tới một hai giờ sáng mới ngủ, việc này đối với sức khỏe của Diệp Nhất tạo thành tổn thương rất lớn, cho nên mỗi sáng sớm khi ngủ dậy Diệp Nhất luôn cảm thấy chóng mặt đau đầu hoa mắt, nàng lại phát sốt.
Diệp Nhất đã chuẩn bị xong xuôi tất cả cho hội nghị đồng minh Trung Quốc vào buổi chiều, nàng sẽ tham gia, nhưng hiện tại lại ngã bệnh, nàng sợ Diệp Nhị đi một mình thì có chút nguy hiểm. Hội nghị đồng minh Trung Quốc nói trắng ra chính là triệu tập các bang phái xã hội đen tham gia hội nghị, hằng năm đều cử hành hai lần và có thời gian cố định. Ở đây mọi người ở ngoài mặt đều xưng huynh gọi đệ nhưng sau lưng đều muốn làm như thế nào để có thể mở rộng thế lực của mình vô hạn, làm sao mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Lần này đi Diệp Nhất là muốn chấm dứt mấy hế hoạch hợp tác, những người đó tính tình vốn nóng nảy, hơn nữa vì phòng ngừa tranh chấp nên ở trong hội nghị không được mang theo thuộc hạ, Diệp Nhất sợ đám cáo già này không còn lợi lộc để ăn nữa liền nổi bão, chỉ mình Diệp Nhị đi thì nàng thật sự lo lắng.
“Để ta đi cùng Nhị tỷ!” Một giọng nói có thanh âm mười phần lo lắng bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, Diệp Nhất Diệp Nhị theo tiếng nói quay lại, người đứng ở cửa là… Tiểu Bát?
Diệp Nhất Diệp Nhị nhớ rõ đêm giao thừa năm vừa rồi, một thời gian rất lâu không xuất hiện trước mặt mọi người mà nay Bát tiểu thư xuất hiện với quần áo và trang điểm điểm để thể hiện thái độ, mọi người kinh hoàng. Khi đó Diệp Nhị nói với Diệp Nhất suy nghĩ thật sự của mình, đối với tương lai của Tiểu Bát nàng rất lo lắng nhưng cũng không ôm quá nhiều hi vọng.
Nhưng mà hiện tại Tiểu Bát mặc một bộ âu phục màu xám đứng trước mặt các nàng, mái tóc dài được búi lại, lông mày được kẻ chì, lông mi chải mascara, đôi môi được son hồng căng mọng như thạch, ngay cả giày cao gót cũng mang.
Diệp Nhất Diệp Nhị sững sờ tại chỗ, quả thật là sửng sốt, tuy rằng phong cách này có chút trộn lẫn, không quá thành thục cũng không quá non nớt, nhưng nói thật là làm cho người ta nhìn vào cảm thấy vui mắt, ăn mặc và trang điểm như vậy hoàn toàn che lấp đi dáng người ngày càng mập mạp của nàng.
“…Tiểu Bát?” Câu hỏi không có sự xác định chính xác càng làm cho Tiểu Bát cười càng tự tin:
“Đại tỷ ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, ta cùng với Nhị tỷ đi làm nhiệm vụ là được rồi”. Tiểu Bát lấy ra cây súng lục M92F đặt ở trên bàn, lại vác thêm một cây súng bắn tỉa M82A1 đặt ở trên mặt đất: “Đại tỷ Nhị tỷ, mang cái nào theo thì thích hợp hơn?”

Diệp Nhị bình tĩnh nói: “Ngươi mang theo máy tính hoặc là giấy bút là được rồi…”
Tiểu Bát tối qua một đêm không ăn không ngủ, nhưng mà tinh thần hiện tại lại cực kì tốt.
Tối qua nàng tìm đến huấn luyện viên tư nhân của Diệp Gia, hi vọng có thể đem tất cả mỡ thừa trên cơ thể giảm hết. Huấn luyện viên cảm thấy Bát tiểu thư tính ra cũng không có béo, nhưng mà bởi vì quanh năm ăn những đồ ăn độc hại lại thêm thiếu vận động làm cho nàng bị rơi vào trạng thái kém khỏe mạnh, đề nghị Bát tiểu thư phải vận động nhiều hơn.
Tiểu Bát chờ một đêm ở phòng tập thể thao, gây sức ép tới mức bắt huấn luyện viên thể hình cũng phải thức đêm với mình, nhưng mà thức đêm để vận động hiệu quả so với ngồi máy vi tính quả thật là một trời một vực.
Đổ mồ hôi, cảm giác rất tuyệt vời.
Diệp Nhị và Diệp Bát mang theo mười vệ sĩ bên cạnh và Khuất Dĩ Lộ để phòng ngừa bất trắc. Tuy rằng thuộc hạ không thể tiến vào bên trong hội nghị nhưng chỉ đứng ngoài bảo hộ thôi cũng đã tạo cho người ta cảm giác an toàn.
Khuất Dĩ Lộ đứng ở ngoài xe chờ Diệp Nhị Diệp Bát đến, một bên hút thuốc một bên ậm ừ một bài hát. Lúc Diệp Bát đi tới Khuất Dĩ Lộ cơ bản không thể nhận ra được đó là ai, còn tưởng là trợ lý mới của Diệp Nhị, nhưng khi nhìn lại thì thấy không đúng a! Gương mặt non nớt như búp bê này không phải là ‘trạch thần’ Bát tiểu thư sao?
“Ây”. Cái cổ Khuất Dĩ Lộ di chuyển, giống như phản xạ có điều kiện lộ ra tiếu ý, nếu như không có Diệp Nhị ở đây thì đoán chừng nàng đã chu miệng huýt sáo rồi, “Hôm nay khí sắc của Bát tiểu thư làm sao có thể tốt như vậy a”.
“Thật không?” Diệp Bát liếc mắt nhìn Khuất Dĩ Lộ, “Bình thường ấu nữ đều là vô tâm vô phế không có phiền não gì, đương nhiên khí sắc phải tốt rồi”. Nói xong nàng liền đi theo Diệp Nhị ngồi vào băng ghế sau xe, Khuất Dĩ Lộ cũng muốn đi vào thì Diệp Nhị ‘rầm’ một tiếng đóng cửa xe lại, xém chút nữa kẹp luôn đầu tóc của Khuất Dĩ Lộ.
“Ách, sao lại mang thù như vậy a…” Khuất Dĩ Lộ nâng nâng mắt kính, rồi đi lên vị trí phó lái ngồi vào.
Dọc đường đi Diệp Nhị và Diệp Bát nói đến hạng mục công việc ở hội nghị đang tới. Diệp Bát một bên lắng nghe một bên chịu đựng một luồng ánh mắt đáng khinh quấy rầy. Khuất Dĩ Lộ cười với nàng qua gương chiếu hậu, nhưng ánh mắt lại không có dừng ở trên mặt của nàng, mà là đảo quanh thân thể của nàng. Diệp Bát bị nàng nhìn chằm chằm rất không thoải mái, liều mạng đem váy ngắn của nàng kéo xuống - sao mà nàng luôn cảm thấy ánh mắt của Khuất Dĩ Lộ giống như là có công hiệu như máy X quang, nhìn ai ai cũng như lõa thể. Trong lòng Tiểu Bát thấy hối hận, sao mình lại có thể thích một người kì quái như vậy chứ? Dưới vẻ bề ngoài của một mỹ nhân hoàn toàn là tư tưởng của một ông chú già. Chết tiệt là… lúc bị nàng nhìn chăm chú như vậy thật hết sức căng thẳng.
Hội nghị đồng minh Trung Quốc được cử hành tại một tòa cao ốc ở phía nam. Tòa nhà này trước đây là tài sản của Cộng Hạ Hội, sau khi Cộng Hạ Hội bị Bách Mộc Bang tiêu diệt thì quyền sở hữu nơi này rơi vào tay Bách Mộc Bang. Lúc ấy Bách Mộc Bang đã hướng Bạch Thế Ngâm bang yêu cầu kết minh mới có thể thuận buồm xuôi gió nuốt trọn Cộng Hạ Hội, cho nên tòa nhà này xem như là lễ vật dâng tới tay của Bạch Thế Ngâm.
Lần hội nghị đồng minh Trung Quốc này Hạ Tri Dao của Bạch Thế Ngâm mang bệnh trong người nên không thể tham gia, chỉ do thuộc hạ của Bạch Thế Ngâm bang dựa theo chỉ thị mà làm.
Lúc Diệp Bát bước xuống xe thì thấy Khuất Dĩ Lộ chìa tay ra đỡ lấy nàng, liền hung hăng liếc nàng một cái: “Ngươi là động vật thị giác hay sao? Trước kia chưa bao giờ thấy ngươi ân cần như vậy”.
Đối với sự lên án của Diệp Bát Khuất Dĩ Lộ có vẻ rất ủy khuất: “Trước kia ngươi có bao giờ ra khỏi cửa đâu, ta làm sao có thể ân cần được?”
Diệp Nhị quay đầu lại nhìn các nàng, Diệp Bát sợ Nhị tỷ phát hiện các nàng không minh bạch cho nên hất bàn tay không an phận của Khuất Dĩ Lộ ra, rồi nhanh chóng bước theo sau.
Diệp Nhị không có hỏi nàng và Khuất Dĩ Lộ xảy ra chuyện gì, trong lòng nàng cũng không bận tâm tới câu trả lời, như vậy càng làm cho trong lòng Tiểu Bát không yên. Cái làm cho nàng không yên nữa đó chính là thái độ của Khuất Dĩ Lộ. Lúc trước Khuất Dĩ Lộ nói nàng là ấu nữ, đối với sự thân cận của nàng đều muốn lãng tránh cực độ. Tuy rằng làm cho người ta khổ sở, nhưng hiện tại nàng đã biến hóa nhanh chóng, chẳng qua là thay một bộ quần áo, trang điểm lên mà thôi, vì sao thái độ của nàng lại chuyển biến giống như quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ vậy?
Thật sự đúng là người không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu ngày mai đem bỏ hết bộ dạng giả trang này thì liệu nàng có phải tiếp tục bị không để ý tới không nữa?
Đối với Khuất Dĩ Lộ này, tâm trạng chán ghét đã trở nên tỷ lệ thuận với khoảng cách.
Khi đi niềm nở đổi thành phẫn nộ khi về nhà, Tiểu Bát đem âu phục cởi ra, nằm sấp trước máy vi tính bắt đầu chơi trò chơi. Nhưng mặt của toàn bộ nhân vật trong game đều biến thành ngũ quan lúc nào cũng mỉm cười của Khuất Dĩ Lộ càng kích thích thần kinh của Tiểu Bát, nàng liền quăng bàn phím đi ôm lấy WII đi ra ngoài, đến nơi từ trái tim đến tâm hồn hòa nhập với môn thể thao boxing.
Tuy rằng hành động không dựa vào đâu của Khuất Dĩ Lộ làm cho Tiểu Bát mất mác, nhưng nàng cũng không bởi vì vậy mà bỏ xuống sự tin tưởng mới được xây dựng. Mỗi ngày nàng đều đến phòng tập thể thao, từng bước từng bước đi theo huấn luyện viên thể hình để rèn luyện cơ thể. Lên mạng thì vẫn lên, tuy thời gian không được tính là ngắn nhưng bởi vì ban ngày phải rèn luyện thể lực nên nàng không đủ sức thể thức suốt đêm, mỗi ngày nàng đều phải đi ngủ trước mười hai giờ đêm, dần dần cuộc sống của nàng bắt đầu có quy luật, cho đến khi Tiểu Cửu về nhà lần nữa thì phát hiện dáng người của Tiểu Bát đã quay về lại cỡ hai mươi tuổi.
“Gì?” Tiểu Cửu đi vòng quanh Tiểu Bát, “Rốt cuộc ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Người ta thấy không khỏe được không?” Tiểu Bát hất mái tóc của mình, “Ta không muốn nghĩ tới việc ta sinh ra sớm hơn ngươi nhưng lại luôn bị tụt lại ở phía sau ngươi”.
Tiểu Cửu lắc đầu.

“Sao lại lắc đầu?”
“Rõ ràng là ngươi không chỉ chịu kích thích của ta thôi, ta đả kích ngươi cũng không phải mới một ngày hai ngày, ta dám khẳng định là có người khác thúc đẩy ngươi”.
Tiểu Bát chột dạ không dám hé răng. Tiểu Cửu híp mắt sờ cằm, cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng cho ra một cái kết luận: “Diệp Bát, không phải ngươi đang yêu đó chứ?”
“Phốc! Yêu cái đầu ngươi! Ta mới không cần thích người như vậy…”
“Ta chưa hề nói gì cả. Ngươi trả lời như vậy có phải là đã ngầm thừa nhận ra nói đúng rồi không?” Tiểu Cửu thật ra chẳng có chút vui vẻ nào, “Là ai?”
Tiểu Bát nắm góc áo gương mặt nhăn nh: “Không có…” Tiểu Bát rất hiểu Tiểu Cửu, nàng là loại người đối với một số việc chẳng bao giờ quan tâm tới, nhưng một khi đã thấy hứng thú thì sẽ không bao giờ bỏ qua, lúc này chạy trốn là thượng sách.
Tiểu Cửu làm sao dễ dàng buông tha cho nàng, Tiểu Bát vừa chạy được ba bước đã bị Tiểu Cửu tóm lại: “Chờ một chút, ta đoán ra một người, nhưng đừng nói cho ta biết thực sự là nàng nha”.
“Ai?”
“Hạ Tri Dao? Có phải nàng hay không? Đừng tưởng là nàng tặng cho ngươi con tiểu hồ ly là ngươi thắng, nói cho ngươi biết Tiểu Cửu cũng thích nàng đã nhiều năm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao nàng cho ngươi đâu”.
Tiểu Bát phiền não giãy nàng: “Không đúng không đúng!”
“Thật khó nha, ngươi thay lòng đổi dạ sao? Đó là ai?”
“Không ai cả!”
“Ngũ tỷ?”
“… Trong nhà có Đại tỷ Nhị tỷ chơi trò tỷ muội luyến là đủ rồi.”
“Vậy đó là ai? Chẳng lẽ là yêu qua mạng?”
“Trên mạng ta hậu cung một đám, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa chứ”.
“Không phải tỷ muội trong nhà, cũng không phải yêu đương qua mạng, ngươi cơ bản chẳng bao giờ ra khỏi cửa thì làm sao quen biết người khác được…” Tiểu Cửu đột nhiên nghĩ ra gì đó mặt mày liền xanh mét, “Tỷ tỷ thân ái của ta, ngươi đừng nói cho ta biết người ngươi thích chính là yêu tinh lẳng lơ Khuất Dĩ Lộ kia nha”.
Tuy rằng Tiểu Bát hay có những lời phê bình kín đáo về Khuất Dĩ Lộ trong lòng, nhưng khi nghe người khác công khai công kích thì nàng cũng cảm thấy khó chịu: “Nàng thì như thế nào… Rất kém cỏi hay sao?”
Tiểu Cửu cười lạnh: “Ngươi nhìn coi nữ nhân luôn cười tà mị, phải gọi là nữ vương bá đạo đa tình mới đúng. Người như Khuất Dĩ Lộ đáng giá để ngươi thích sao? Nàng làm sao đáng giá? Cái loại người tình cảm phóng túng như vậy ai yêu phải cũng chẳng hay ho gì”.
Cùng là một người mà trong thời gian ngắn thôi mà Tiểu Bát đã nhận được những lời đánh giá hoàn toàn khác biệt nhau, Tiểu Bát có chút nghi hoặc.
Đa tình hay chung thủy, đáng giá để yêu hay không, Khuất Dĩ Lộ nàng thuộc loại người nào?
Có thể ngay bản thân của nàng cũng không biết được…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta không phải chuyên trách viết tiểu thuyết, cho nên rất nhiều đồ vật này nọ đi thật sự đắc xem ta thời gian. Không thể bởi vì viết tiểu thuyết đem công tác viết đã đánh mất, đem lão bà viết chạy, kia nhiều oan uổng có phải hay không? Ta chỉ có thể là tận lực lợi dụng ta có hạn đích thời gian nhiều viết điểm, dù sao này cũng là của ta ham không phải. Ta giấc mộng có một ngày thiên hạ không còn có đạo văn , Trung Quốc nội địa thật sự có bản quyền loại này đồ vật này nọ , ta có thể ôm của ta tiểu máy tính chung quanh du ngoạn , thật đẹp đích. . . . . . . . . . . . . . . . . . Mộng a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.