Diệp Nhất trở về gian phòng của mình cùng với người hầu thu dọn hành lý, quản gia đến phòng của nàng gọi nàng đi ăn cơm chiều. “Đại tiểu thư, ta có chuyện không thể hiểu được” Quản gia đứng bên người Diệp Nhất nói. Diệp Nhất chuyển hướng nhìn sang phía nàng, “Nhị tiểu thư dường như có tâm sự?” Diệp Nhất nhún vai: “Ta rời nàng đi đã ba năm, nàng có tâm sự gì không phải ngươi là người biết rõ ràng nhất sao”. “Ý ta không phải như vậy……….. Ta chỉ cảm thấy cảm xúc của Nhị tiểu thư chịu rất nhiều ảnh hưởng từ Đại tiểu thư a. Trước khi ngươi trở về Nhị tiểu thư không có như vậy. Đại tiểu thư ngươi không hiếu kỳ sao? Hay là trong lòng ngươi đã có cân nhắc?” Diệp Nhất cười trả lời một câu nhưng không có ý muốn đi sâu vào chủ đề này: “Trong lòng mỗi người đều có một phòng tuyến, cần gì phải tấn công? Nếu như đối phương muốn đến gần, tự nhiên sẽ chọn lựa đến gần mà thôi”. Quản gia nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Diệp Nhất, trong lúc nhất thời không thể tiếp tục nói gì. Kỳ thật lúc đó nàng có một ảo giác, là nhìn Diệp Nhất như nhìn thấy Ngải Dĩ Tình……. Trước khi ăn cơm chiều Diệp Thất còn bị “Sư phụ” lôi kéo luyện võ, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới tỷ tỷ xinh đẹp có mái tóc xoăn dài kia. Trên người tỷ tỷ dường như rất là thơm, mái tóc dài mềm mại chạm vào trên mặt có cảm giác thật thoải mái……… Mặt tỷ tỷ kia có chút quen thuộc, đã gặp ở nơi nào nhỉ? Có phải là khách quen trong nhà hay không? Trước kia đã từng gặp qua chưa hay sao mà không có ấn tượng? Diệp Nhất nhớ tới mà trên mặt dường như nóng lên, trong lúc thất thần nàng bị sư phụ đánh tới mấy lần, nàng đau đến nỗi bật khóc ô ô. “Đang trong thời điểm luyện tập không được mất tập trung!” Sư phụ liền bày ra tư thế hổ quyền, “Tiểu hầu tử nhà ngươi, hôm nay không thể đụng được vào người ta thì không được ăn cơm!” Diệp Thất nhíu mày chu môi, bàn tay nhỏ hung hăng nắm lại một chỗ: “Tỷ tỷ kia nói cơm chiều sẽ qua tìm ta, nếu như không được ăn cơm chiều thì sẽ không có ‘gặp lúc ăn cơm chiều’? Khó mà làm được! Hơn nữa, Tiểu Thất đã nói thật nhiều lần rồi, Tiểu Thất không thích bị gọi là tiểu hầu tử! Hừ……
Sư phụ cười lạnh: “Như thế này, nếu như ngươi nghĩ ra được biện pháp đánh đổ ta, ta sẽ không gọi ngươi là tiểu hầu tử nữa, ngươi cũng có thể đi ăn cơm!” “Lời này là thật sao?” Hai mắt Diệp Thất phát ra ánh sáng. “Tất nhiên là thật!” “Được!” Diệp Thất hít một hơi thật sâu, tay giơ lên hai đấm thủ thế về phía sư phụ, “Ta đây sẽ không khách khí nha, sư phụ!” “Cái tên tiểu hầu tử này, khi nào thì đến phiên ngươi khách khí? Xuất chiêu!” Sư phụ la to một tiếng bổ nhào về phía này, Tiểu Thất chăm chú nhìn động tác ra quyền của hắn, xoay người nhanh như chớp để tránh một đòn này của hắn. Sư phụ nhìn thấy động tác của Tiểu Thất quá nhanh, Tiểu Thất tựa như hư không làm cho người ta sợ hãi. Trong lòng thật kinh hãi, Diệp Thất đã cúi người thấp xuống, một chân quét ngang làm cho người sư phụ ngã ngửa xuống. Diệp Thất chắp tay làm lễ, cười lộ ra cái răng nanh nhỏ: “Sư phụ, đánh “trúng” như vậy có thể được chưa?” Sư phụ ấm ức, tiểu tử này ngày thường đều rất nhàn hạ lại thích khóc nhè, từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy? Trước khi Diệp Thất đi ăn cơm chiều còn vội vàng tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo mới thơm ngào ngạt rồi chạy tới nhà ăn. Cửa lớn thủy tinh của nhà ăn có thể phản chiếu hai chiều, nàng dừng lại soi bóng mình trong gương, đem mái tóc mềm mại của nàng sửa sang lại cho đến lúc nàng cảm thấy nó nằm ở trạng thái thích hợp nhất mới đem cửa nhà ăn chậm rãi đẩy ra, cái đầu nhỏ dò xét đi vào. Diệp Thất bắt gặp tỷ tỷ xinh đẹp kia ngồi cùng với bọn huynh đệ tỷ muội, sắc mặt mụ mụ không tốt lắm nhưng vẫn đến đây. Các nàng đang tươi cười nói gì đó, tỷ tỷ xinh đẹp cũng đã thay đổi quần áo, đem mái tóc xoăn dài buộc ở sau đầu, lòng bàn tay nhỏ nhắn nên càng có vẻ thanh tú. Hai tay Diệp Thất vịn vào cạnh cửa, choáng váng đứng nhìn Diệp Nhất, hoàn toàn không chú ý đến Diệp Nhị đang từ phía sau đi tới một cước đá vào mông nàng: “Tiểu quỷ chết tiệt, đứng lén lút ở cửa làm gì? Ăn cơm có cái gì mà phải sợ sao?” Diệp Nhất quệt miệng xoa mông nhìn Diệp Nhị: “Người ta……… Người ta ngại đi vào”. Diệp Nhị nhếch khóe miệng: “Người phát điên cái gì”. Diệp Thất lôi kéo góc áo của Diệp Nhị ra phía sau cửa nhà ăn, chỉ để lộ ra nửa cái đầu nhỏ, chỉ vào Diệp Nhất ở trong nhà ăn nói: “Nhị tỷ, ngươi có biết tỷ tỷ xinh đẹp kia không? Thật khá a”. Diệp Nhị lấy “cây dẻ” gõ lên cái đầu tròn của Diệp Thất: “Thật là ngu ngốc, đó là Diệp Nhất tỷ tỷ của ngươi, tỷ tỷ ruột cũng không nhận ra sao? Mau vào ăn cơm, cả nhà phải chờ ngươi sao?” Nói xong liền xách cổ áo nàng kéo vào bên trong. Đại tỷ? Đại não của Diệp Thất bắt đầu cấp tốc hoạt động, tìm tòi mấy lần rốt cuộc sâu thẳm trong trí nhớ cuối cùng một chút cũng không có ấn tượng gì với đại tỷ thích cười kia. Khi cười đôi mắt to cong lên, khí chất ung dung trầm tĩnh, thanh âm ôn nhu…… “A! Đúng là đại tỷ! Nguyên lai là đại tỷ quay về a!” Diệp Thất giãy giụa ra khỏi tay Diệp Nhị, hoạt bát chạy về phía nhà ăn, cái ý tưởng đầu tiên là muốn chạy lại ôm đại tỷ xinh đẹp một cái, hoàn toàn không có ý thức được tốc độ phản ứng của mình đã bị Tiểu Bát cùng Tiểu Cửu đẩy lui. Trong lúc ăn cơm Ngải Dĩ Tình không cho con cái trò chuyện, thực phải nói Diệp gia giáo dục con cái rất nghiêm, cho nên trên bàn cơm bọn nhỏ cũng không dám lên tiếng, nhưng ánh mắt tất cả đều tập trung về phía người mới về nước - Diệp Nhất, tò mò không bỏ qua bất kì động tác nào của nàng - ngoại trừ Diệp Nhị. Tốc độ ăn cơm của Diệp Nhị cực nhanh, ánh mắt tập trung vào đồ ăn của mình, ào ào vài cái liền đem mọi thứ càn quét sạch sẽ, sau đó đứng lên hướng Ngải Dĩ Tình nói: “Ta ăn xong rồi, ta về phòng trước”. “Đại tỷ ngươi vừa trở về, không đợi mọi người ăn xong rồi cùng nhau tâm sự sao?” Ngải Dĩ Tình nói. “Không có gì muốn nói.” Diệp Nhị liếc mắt nhìn Diệp Nhất một cái, Diệp Nhất đang đưa cho Diệp Thất người ngồi bên cạnh mình đĩa rau, dường như hoàn toàn không có để ý là chính mình có đi hay không. “Thật không, vậy được rồi, ngươi trở về đi”. Ngải Dĩ Tình phất tay một cái, Diệp Nhị không nghĩ mụ mụ sẽ rõ ràng dứt khoát như vậy, nàng nghĩ đến trường hợp là mình sẽ bị cưỡng chế để ở lại, kết quả lại có thể thoải mái rời đi? Diệp Nhị nghẹn đến đỏ cả mặt, ở lại cũng không xong, đi cũng không được, nhìn thấy Diệp Nhất như trước xem mình như không khí, giận dữ nên thực sự rời đi - dù sao cũng không có ai giữ ta!
Diệp Nhị về phòng đem toàn bộ sách vở trong cặp đổ ra bàn, mở đèn bàn đem bút tự động bấm vang lên tiếng “Ca ca”, buồn bực lẩm nhẩm lại bài vở nhưng một chữ cũng không muốn viết. “Ai!” Nặng nề thở dài, Diệp Nhị nằm sấp trên bàn, tâm loạn như ma, một chút khí lực cũng không có. Ngọn đèn quả quýt chiếu trên mặt nàng, vẻ mặt ưu sầu. “Ta không để ý tới ngươi, vì vậy cho nên ngươi cũng không để ý ta sao?” Khóe mắt Diệp Nhị rũ xuống, từng đợt chua xót trong lòng tràn ra. Bất tri bất giác nàng nằm sấp trên bàn mà ngủ, lúc tỉnh lại thấy chuông đồng hồ reo, mới đó mà đã mười giờ rồi! Còn thật nhiều bài tập chưa làm, nàng nhanh chóng vỗ vỗ mặt, phấn chấn tinh thần để làm bài tập. Từ sơ trung trở đi môn toán càng ngày càng khó, Diệp Nhị sắp không thể ứng phó nổi rồi. Từ nhỏ nàng đã không thích học tập cho nên khi đi học vào trường dạy song ngữ có tiếng Anh làm cho nàng thực sự đau đầu. Bởi vì khó khăn cùng buồn bực cùng một lúc, vì nàng giải mãi không ra được kết quả của bài tập mà còn làm nó lộn xộn thêm nên nàng quyết định đầu hàng. “Sáng mai đi chép lại của người khác là được rồi”. Đã hạ quyết tâm như vậy nên Diệp Nhị hoàn toàn thả lỏng, đem toàn bộ sách vở còn chưa viết được chữ nào cất lại vào trong túi, ôm khăn tắm áo ngủ chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ. Bởi vì con cái trong Diệp gia càng ngày càng lớn cho nên cái ôn tuyền kia cơ bản đã không còn cách nào đối phó với đám tiểu quỷ như vậy. Diệp Thiên lại sửa chữa lại một phòng tắm đặc biệt, là phòng tắm đặc biệt dành cho người đang sắp vào thời kỳ trưởng thành Diệp Nhị dùng, bên trong có một cái bồn tắm thật to. Bức bình phong lớn hình phong cảnh Trung Quốc đem bồn tắm và gian ngoài ngăn cách lại. Diệp Nhị trong lòng nặng nề đi vào phòng tắm, đem quần áo cởi ra vắt lên trên bình phong cùng khăn tắm áo ngủ, tiến vào bồn tắm ấm áp bên trong. Nhiệt khí bốc lên, sắc mặt Diệp Nhị càng ngày càng ửng hồng, đầu gối lên cạnh bồn tắm ngẩn người. Cái người ngu ngốc kia, vì cái gì mà còn muốn trở về? Chết luôn ở nước ngoài thì tốt rồi! Hừ….. Cả ngày cũng chỉ cười, bộ dạng ngu ngốc như vậy…….. Trong lòng Diệp Nhị không ngừng chửi bới Diệp nhất, nhưng mà chửi cho tới cuối cùng thì tâm tình cũng không khá lên được chút nào. Phát hiện nước đã lạnh làm cho da trên mấy đầu ngón tay đều bị nhăn lại, lúc này Diệp Nhị mới chịu đi ra khỏi bồn tắm. Vừa bước ra khỏi bồn tắm, chân mới vừa chấm đất đột nhiên trước mắt xuất hiện một người, hơi nước mờ mờ ảo ảo lúc đó làm cho Diệp Nhị chỉ thấy trước mắt mình là một nữ quỷ mặc áo trắng tóc tai bù xù, nàng sợ tới mức thét lên một tiếng rồi thối lui, dưới chân trơn trợt làm cho cả người ngã vào lại trong bồn tắm, sặc nước vài cái mới miễn cưỡng ngoi lên được. Nàng kịch liệt ho khan cho đến lúc sau mới mở to miệng thở được, nữ quỷ kia đã muốn đứng ở bên người nàng. “Ngươi…..Ngươi là người hay quỷ”. Diệp Nhị biết rõ gia đình mình làm ngành nghề gì, cho nên nếu có nữ quỷ tới cửa lấy mạng cũng là một chuyện rất bình thường. “Ta là tỷ tỷ của ngươi”. Nữ quỷ bình thản đáp lại. Tỷ? Diệp Nhị cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chẳng phải nàng chỉ có một tỷ tỷ kia sao: “Ngươi làm gì mà vào phòng tắm của ta?” “Phòng tắm của ngươi sao? Di? Quản gia nói ta có thể dùng nơi này”. Diệp Nhất vừa nói chuyện một bên lại cởi quần áo, Diệp Nhị sợ tới mức không dám thở mạnh: “Ngươi…….Ngươi muốn làm gì?” “Rõ ràng vậy mà, tắm rửa a”. Câu trả lời của Diệp Nhất lộ ra nghi hoặc, giống như là nàng thật sự hồn nhiên như vậy. “Cái gì….. Ngươi không thấy là ta đang tắm sao! Diệp Nhất ngươi đi ra ngoài cho ta, chờ ta tắm xong rồi mới tới phiên ngươi!”. “Ngươi hét to đối với ta, còn gọi ta là Diệp Nhất….” Diệp Nhất còn chưa cởi hết quần áo liền trực tiếp bước vào bên trong bồn tắm, nước bắn tung tóe lên gương mặt đang nhắm mắt của Diệp Nhị. Gương mặt nghiêm túc của nàng không cần thanh minh bước tới gần Diệp Nhị, sắc mặc Diệp Nhị đỏ thẫm muốn từ trong bồn tắm đứng dậy, hai tay Diệp nhất nắm vào hai bên cạnh bồn tắm nhốt nàng ở bên trong. “Ngươi, ngươi định làm gì……” Diệp Nhị rụt vai lại về phía sau, đáng tiếc bồn tắm chỗ này thật rộng, chân còn chưa duỗi thẳng phải dựa vào cạnh bồn tắm bên người. Diệp Nhất ung dung thản nhiên lội tới, Diệp Nhị nghiêng mặt qua một bên, tim chợt đập thật nhanh. “Hôm trước nhìn ngươi vì mụ mụ mà lột vỏ cam, bộ dáng như là bé ngoan còn nhỏ, ta còn nghĩ ngươi thật sự đã trưởng thành”. Môi Diệp Nhất dường như kề sát bên tai Diệp Nhị nhỏ nhẹ nói, Diệp Nhị cảm thấy toàn thân đã nổi da gà muốn run rẩy, “Kết quả ngươi chỉ là một tiểu hài tử chỉ biết thể hiện vẻ bề ngoài bản lĩnh sao? Ai dạy ngươi có thể nói như vậy với tỷ tỷ chứ?” Diệp Nhị xoay người thật mạnh đẩy Diệp Nhất ra, cả giận nói: “Đừng có học khẩu khí nói chuyện của mụ mụ! Ngươi là tỷ tỷ của ta? Ta như thế nào lại không biết nhỉ?” Sau khi phát giận nàng bắt đầu cười lạnh, “Kêu tỷ tỷ cái gì? Không phải nói đi thì đi, nói trở về là trở thành người có thể giáo huấn ta!” Diệp Nhị kéo thật mạnh khăn tắm đang vắt trên bình phong xuống bao lại thân thể đang ở trong nước của mình, “Rào rào” một tiếng tách nước mà bước ra, chân trần đi ra ngoài còn kéo theo nước trên đường. Diệp Nhất không nhìn theo bóng dáng Diệp Nhị, cũng không cởi bỏ quần áo trên người, cứ tùy ý để quần áo đã muốn ướt đẫm dính vào thân thể, ẩn ẩn hiện hiện màu da mê người của nàng, rồi làm cho người ta lại không thể thấy rõ ràng là nó như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]