Diệp Nhất từ trong phòng đi ra liền chạy đi tìm Tiểu Bát Tiểu Cửu, hai cái tiểu tử kia còn đang tranh giành kẹo que, bảo mẫu đứng ở trung gian hai người bọn họ chết sống túm không ra các nàng. “Tiểu Bát, Tiểu Cửu, các ngươi lại không ngoan a”. Diệp Nhất hai tay chống nạnh đứng ở cuối hành lang, hai cái tiểu tử kia nghe thấy thanh âm của tỷ tỷ đều đồng thời ngừng ngay động tác cướp đoạt quay về hướng của Diệp Nhất nhìn lại, hai cặp mắt nhỏ hồng hồng. “Lại đây”. Diệp Nhất ngồi xổm, mở ra hai tay cười đến sáng lạn, Tiểu Bát Tiểu Cửu phần thì hoan hỉ một chút hô lên “Tỷ tỷ tỷ tỷ” phần thì hướng chỗ Diệp Nhất chạy đến. Diệp Nhất mỗi tay một đứa đem hai tiểu tử ôm vào trong lồng ngực, hai tỷ muội sinh đôi chạy tới trong lồng ngực tỷ tỷ rồi cũng còn chưa có an phận, lại đẩy nhau tranh giành: “Đây là tỷ tỷ của ta”. “Đây là tỷ tỷ của ta”. Diệp Nhất dở khóc dở cười, hôn trên mặt hai nàng mỗi đứa một cái: “Đừng làm rộn, ngoan, tỷ tỷ dẫn các ngươi đi ăn đồ ăn ngon, cùng tỷ tỷ đi lấy được không?” “Hảo!” Vì thế Diệp Nhất tay trái Tiểu Bát tay phải Tiểu Cữu dẫn hai nàng đi vào phòng, không có phát hiện Tiểu Thất cô nương đang tránh ở một chỗ rất xa nhìn trộm nàng. Bốn tuổi Diệp Thất để kiểu tóc mái che, núp ở mặt sau cây cột, mắt to ngập nước nhìn bóng dáng Diệp Nhất, cắn cắn ngón tay bé nhỏ khóc: “Tỷ tỷ… Ô ô ô…” Vì để nuôi dưỡng con cái có thói quen tốt là không tiêu tiền như nước, cho nên Ngải Dĩ Tình cho Diệp Nhất tiền tiêu vặt rất hạn chế, so với con cái trong gia đình bình thường còn muốn ít hơn. Diệp Nhất trên cơ bản thì không có chỗ để tiêu tiền, nhưng mỗi lần trước khi nàng về nhà đều đem tiền tiêu vặt tiêu hết, dùng để mua cho đệ đệ muội muội một ít lễ vật hoặc đồ ăn vặt. Tiểu Bát Tiểu Cửu được cho ăn nên rất vui vẻ, Diệp Nhất bắt gặp ở trước cửa có một cái đầu thập thò tìm kiếm, rõ ràng là Tiểu Thất. “Tiểu Thất, ngươi đang làm gì ở đó?” Diệp Nhất đi ra phía trước muốn đem Tiểu Thất tiến vào, Tiểu Thất thấy Diệp Nhất đến gần, hỏa tốc đào tẩu. “… Ta thực đáng sợ sao?” Diệp Nhất lòng tan nát như thủy tinh vỡ. Tiểu Thất càng lớn càng giống như một tiểu đệ đệ thật là càng ngày càng đáng yêu, Diệp Nhất mỗi lần gặp nàng đều muốn ôm lấy nàng mà cắn một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cùng với hai mắt thật to tương xứng với vẻ mặt ngượng ngùng cùng Diệp Nhị năm đó tương tự nhau, hoàn toàn là bộ dáng chờ người khác đến khi dễ a! Nhưng muội muội quá mức nội liễm này không muốn tiến tới cùng nàng nói chuyện, mỗi lần đều là trốn thật xa nhìn lén, chỉ cần Diệp Nhất tới gần liền vội bỏ chạy… Này là vì cái gì a… Diệp Nhất trấn an tốt lắm hai cái nháo sự Tiểu Bát Tiểu Cửu, sau đó đem lễ vật nhỏ đi đưa đến tận tay đệ đệ muội muội, cố tình lại tìm không thấy Diệp Nhị. “Nhị của ta đâu?” Diệp Nhất hỏi quản gia. “Phu nhân chính là cấp Nhị tiểu thư nói chuyện đâu”. Quản gia nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]