Dưới lớp sương mù mờ ảo, Thiên Tố đứng ở bờ bên kia, khẽ cất tiếng hát. Lần này, lũ cá chân người tập hợp còn nhanh hơn lần trước, tiết tấu của tiếng hát dường như cũng nhanh, gấp và vội vàng hơn. Lục Vi biết, Thiên Tố đã đợi rất lâu rồi.
Tương Thành trước lúc chết đã cùng cô ta thực hiện một cuộc giao dịch, bây giờ, cô ta đến để “kiểm tra hàng”. Vi Vi trừng mắt nhìn Thiên Tố đang đi trên chiếc cầu chân người, đẩy Quý Vân đang đứng trước mặt ra, nói: “Anh mau đi đi!”
Quý Vân cau mày, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. “Tại sao?”
“Mau đi đi, đừng để ý đến tôi!” Vì căng thẳng, giọng nói của Lục Vi có chút run rẩy. “Quý Vân, anh nghe này, chúng căm ghét thứ mùi trên người tôi, sẽ không sát hại tôi đâu, còn anh…”
Chưa nói xong, Quý Vân đã mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu Lục Vi, giọng nói bình tĩnh mà ấm áp: “Tôi đã đến đây rồi thì sao có thể rời đi được!”
Tiếng cười sắc lẹm truyền đến phía sau hai người, Thiên Tố vẫn đội chiếc mũ có mạng che mặt lần trước, chiếc váy dài trắng muốt tung bay trước gió. “Tương Thành khiến ta quá thất vọng, ngay cả chuyện cỏn con này mà cũng không làm xong, hắn ta chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Có điều… lại có người mới đến.”
Thiên Tố vừa nói vừa hướng mắt về phía Quý Vân. “Cao lớn, tráng kiện, anh tuấn, tao nhã, ta thích, ha ha…” Giọng cười quỷ dị, u ám vừa cất lên, Thiên Tố đột nhiên vươn cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-da-nhan-mien-tra-lai/1296973/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.