Bình minh ló rạng, cửa hàng tào phớ mặn nhà họ Vương nơi đầu thị trấn vừa mới mở cửa đã chào đón hai vị khách ghé thăm.
Người con trai tinh thần sáng láng, toàn thân toát lên vẻ nhanh nhẹn, khoẻ mạnh, trái lại, cô gái bên cạnh … có khuôn mặt ủ rũ, tóc tai rối bời, đôi mắt rũ xuống, mơ hồ có quầng thâm. Từ lúc trấn Bất Thanh bắt đầu mở cửa thu hút khách du lịch tới nay, sáng nào cũng thấy xuất hiện những cảnh tượng kỳ cục như vậy nên chủ quán Vương cũng chẳng lấy gì làm lạ. Ông gượng cười hai tiếng rồi nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn cho khách.
Bên này, Dạ đại hoạ thấy lão Vương đã đi xa liền ôm ngực, đưa mắt nhìn chằm chằm Tùng Dung đang ngồi trước mặt. Con tê giác thành tinh hai mắt đỏ au, mái tóc đen rối bời cột lại phía sau, vẻ xinh đẹp lúc ban đầu hoàn toàn biến mất. Dường như cô ta vẫn chưa thoát khỏi nỗi hoảng loạn đã trải qua, răng lợi va vào nhau lập cập.
Dạ Ly bắt chéo chân, “hừ” một tiếng, nói: “Tôi không kiên nhẫn được nữa đâu, ăn sáng xong mà cô còn cố chấp không chịu nói hết những chuyện xảy ra tối qua thì sau này cứ ở lại trấn Bất Thành, không cần về nữa.”
Nghe thấy những lời này, Tùng Dung như gặp phải cường địch, đứng phắt dậy, túm lấy cánh tay Dạ Ly, tha thiết cầu xin: “Đừng mà…” Nghĩ đến hơi thở của người tối qua, nàng tê giác lại run lên bần bật, vẻ kiêu ngạo trước nay bỗng tan thành mây khói. Mặc dù tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-da-nhan-mien-tra-lai/1296950/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.