Khi đoàn người tới núi Bất Thanh, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực tắt dần phía đường chân trời.
Dạ Ly vừa đỗ xe ở một thị trấn nhỏ dưới chân núi liền trông thấy một bà cụ chạy đến, tươi cười hỏi: “Các vị là khách du lịch phải không? Đang muốn tìm chỗ nghỉ ngơi hả? Hai ngày nay, nhà trọ ở đây đều kín người, không thể tìm được nơi trọ khác đâu! Ở nhà của tôi đi, nhà tôi cách đây chỉ một đoạn đường ngắn thôi!”
Vi Vi xuống xe, phóng tầm mắt ra xa. Phía sau thị trấn nhỏ bé này là núi tuyết trắng xóa, ở nơi này nhìn xuống, những ngôi nhà thấp bé nằm san sát nhau, dựa vào chân núi. Có điều, so với những nơi khác thì những ngôi nhà ở thị trấn nhỏ này còn giữ lại được ít nhiều dư vị cổ kính, không có quá nhiều nhà cao tầng, đa số đều là những tứ hợp viện, trước cổng vẫn treo đầy đèn lồng và dán câu đối đỏ.
Lục Vi vẫn chưa hồi phục tinh thần sau chuyến đi dài mệt mỏi. Dạ Ly đã từ chối khéo bà cụ đó, anh ta chỉ tay về phía tây, nói: “Trước khi đến đây, tôi đã liên hệ được một chỗ nghỉ ngơi khá tốt. Tiểu Vi Vi, chúng ta đến đó, có lẽ họ cũng bắt đầu dọn cơm rồi đấy!” Nói xong, Dạ đại họa liền thân mật ôm vai Lục Vi, bước về phía trước.
Vi Vi dựa vào người Dạ Ly bước đi, càng lúc càng cảm thấy có chút nghi ngờ. Bốn người họ cùng lên núi Bất Thanh mà Dạ Ly chỉ đặc biệt quan tâm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-da-nhan-mien-tra-lai/1296947/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.