Trong khu nhà hình ống, Vi Vi run rẩy bưng cốc trà nóng, trên khuôn mặt vẫn là vẻ khiếp sợ. Nhạc Lăng vừa luôn miệng vỗ về vừa đưa tay vỗ nhẹ lên vai Vi Vi, mỗi lần vỗ xuống đều lưu lại một ánh huỳnh quang trên người cô. Lục Vi gật đầu, nói: “Cảm ơn, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Nhạc Lăng chớp mắt, mỉm cười. “Không sao. Cũng phải công nhận là lá gan của Vi Vi đã lớn hơn trước nhiều rồi đấy, gặp sự cố như vậy mà vẫn không bị dọa cho sợ đến mức hôn mê là tốt lắm rồi.”
Nghe xong những lời này, tên “thú cưng” ngốc nghếch đang ngồi trong góc bất giác quay đầu lại, muốn tới gần Lục Vi nhưng nét mặt lại ngượng ngùng, xấu hổ. Dạ Ly nhíu mày, cố ý cất cao giọng: “Lại còn to gan ư? Phù phù! Mọi người không nhìn thấy bộ dạng của cô ấy lúc trở về văn phòng đấy thôi, cái tư thế ấy không còn là đi bình thường nữa mà phải gọi là bò mới đúng, may mà bên cạnh còn có người xốc nách mới lết về được đến nơi. Chậc chậc, lúc ấy, mặt mũi cô ấy trắng bệch cắt không còn giọt máu, lưỡi cũng líu cả lại.”
Vi Vi không còn hơi sức đâu để trả treo với tên Dạ đại họa lắm điều nhiều chuyện này, hai tay cô không ngừng day day hai bên huyệt thái dương, thở dài. Nhớ lại lúc đó, sau khi được Quý Vân lạnh lùng đưa về công ty, cô lập tức túm lấy Điền Hân tra hỏi mọi chuyện, đáp án nhận được là: có quá nhiều người trong thang máy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-da-nhan-mien-tra-lai/1296936/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.