8.
Viên gạch nhỏ động đậy cả nửa ngày, mới có thể mở ra được một khe hở, sau đó ta liền “Rắc” một tiếng lại đẩy trở về.
Một khoảng lặng xấu hổ qua đi, nó lại bắt đầu di chuyển trở lại, ta lại “Rắc” một tiếng, lại đẩy trở về.
Thấy phía bên kia có vẻ đã bắt đầu tức giận rồi, ta mới “Rắc” một tiếng đem toàn bộ kéo ra, nhìn gương mặt mỹ nhân đối diện nhíu mày, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi kéo đi kéo lại như vậy, xương tỳ bà không đau à?”
Hắn lúng túng cúi đầu xuống, nhìn về phía khác: “Không có việc gì.”
“Ngươi rốt cuộc tại sao lại phải vào đây?”
Hắn: “Tạo phản.”
“Nếu như ngươi tạo phản, tại sao hắn lại đem ngươi nhốt ở vương phủ của hắn?”
Mỹ nhân cười giễu cợt: “Hắn muốn chờ đợi cơ hội, ta là vật mà hắn chuẩn bị đợi đến thời khắc mấu chốt lấy ra để giành lấy công trạng. Còn có, hắn hoài nghi ta có trong tay hiến vương di bảo, cũng không muốn để người khác giành được.”
Ta: “Ngươi không phải là sợ ta đến để dò xét sao? Sao cái gì ngươi đều nói cho ta hết thế?”
Mỹ nhân sửng sốt.
Ta thừa dịp hắn không lưu ý, “Rắc” một tiếng, đem lỗ nhỏ đó lại đóng chặt lại.
Đóng lại xong, ta tựa lưng vào tường, trượt ngồi xuống.
Xong rồi, xong thật rồi.
Vị đại mỹ nhân này tại sao càng nghe càng giống như nhân vật Boss phản diện trong nguyên tác đã lấy mạng chó của nguyên chủ ta thế?
Đáng giá bị Triệu Uyên kiêng kị như thế, người mà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-xuan-tinh/943255/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.