Buổi sáng.
Trên chiếc giường đơn dành cho một người ngủ, hai người kề sát bên nhau, ngủ rất say.
Nam sinh hơi gầy nghiêng người ngủ hướng ra ngoài, người đàn ông cao lớn từ phía sau ôm eo nam sinh, ngủ hơi thấp hơn một chút, trán tựa vào phần gáy cổ nam sinh.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường chấn động, rung lên ‘buzz buzz’.
Vang không tới hai tiếng thì nam sinh đưa tay, mắt nhắm tịt lần mò tìm kiếm điện thoại, nhấn tắt đồng hồ báo thức. Cậu nhỏ giọng rầm rì, không muốn rời giường, người đàn ông ở phía sau lại càng ôm cậu chặt hơn, vô thức hôn phần gáy cổ nam sinh, sau đó hai người lại ngủ tiếp.
Đồng hồ báo thức lần thứ hai vang lên, vẫn giống như lần trước.
Lại qua thêm nửa tiếng…
Nam sinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, sờ soạng điện thoại, ngái ngủ xem giờ…
Nhạc Hàm sợ hãi hô: “Trễ mất rồi! ! !”
Cậu vội vàng ngồi dậy như vậy, tự nhiên cũng đánh thức Kỳ Tuân, hai người nhất thời nháo loạn một trận.
Mặc quần áo, rửa mặt trong vòng mười phút, sau đó hai người tranh thủ thời gian ra ngoài, mặc dù là đi bộ thì cũng tốn hơn mười phút lộ trình, Kỳ Tuân vẫn lựa chọn lái xe.
Ở trên đường, Nhạc Hàm lẩm bẩm nói: “Ngủ đã thật ấy, bắt đầu từ cấp ba thì em chưa từng ngủ quên cả giờ giấc như vậy.”
Không nói tới chuyện ngủ quên, trước kia bình thường đều là cậu thức dậy sớm hơn cả đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-xoc-khan-hi-trum-dau-cua-ta/917429/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.