Trầm Chu nằm trên giường y tế, máu mũi đã ngừng chảy, đầu cũng đỡ choáng hơn nhiều.
Tả Hạo chuyển lời bác sĩ: "Không để lại di chứng gì, mũi không bị gãy, cũng không tổn thương đến não, không cần uống thuốc, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi."
Mũi Trầm Chu nhét hai miếng bông y tế, thấp giọng 'ừ' một tiếng.
Tả Hạo nhớ đến hình ảnh vừa nãy vẫn còn sợ ngây người: "Tai họa gió bay, đi ngang qua cũng có thể chọc đến đại lão, bạn học Trầm Chu cậu gần đây có phải mệnh nghịch thủy không? Nếu không đi một chuyến đến chùa Kim Quang say goodbye đi."
Trầm Chu đỏ mặt nhận lỗi: "Xin lỗi cậu."
Không nghĩ tới bạn học mới lại không biết pha trò, chỉ nói đùa mà cậu ấy còn tưởng thật, khiến Tả Hạo cũng ngại ngùng: "Này, tớ đùa thôi, nhưng chuyện này có cần nói với thầy Trương không? Bình thường mấy người kia thường gây chuyện, cảnh cáo một chút cũng là điều tốt, miễn cho sau này tìm cậu gây sự."
Trầm Chu nghĩ nghĩ, hỏi: "Tại sao sẽ làm phiền tớ?"
Tả Hạo nói: "Hôm nay mới chọc vào bọn họ......"
Trầm Chu nói: "Đúng rồi tớ chọc vào bọn họ nhỉ."
Thanh âm cậu vừa phải, nhưng khiến người ta không cách nào phản bác, lời nói của Tả Hạo liền mắc lại cuốn họng.
Trầm Chu nhìn trần nhà trắng xóa, nói: "Tớ không sợ."
Hai mắt cậu sáng lấp lánh, không biết nghĩ tới chuyện gì vui, khóe miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt, không phải là nụ cười câu nệ, mà là phát ra từ nội tâm, nụ cười rất dịu dàng ấm áp.
"Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vo-cung-ba-dao/1065171/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.