Lạc Lâm Viễn tự trách mình xong thì ủ rũ, cậu cảm thấy vành mắt mình hơi nóng lên. Cũng may đèn ngủ cạnh giường không đủ sáng, cậu lại trốn trong chăn nên Du Hàn thể không nhìn thấy dáng vẻ mất khí thế của cậu.
Lời cậu vừa nói, do cảm xúc dâng trào nên âm cuối hơi run run, cũng không biết Du Hàn có nghe thấy không nữa.
Chắc là không rồi, tốc độ cậu nói rất nhanh, kết thúc cũng nhanh, huống hồ Du Hàn sẽ chẳng thể ngờ được mình sẽ khóc chỉ vì một câu nói của anh, cũng đâu phải trẻ con, có gì phải tủi thân, cậu không yếu đuối vậy đâu.
Chỉ là trong lòng rất khó chịu, buồn bã vô cùng, cực kỳ chua xót. Cậu chạm ngón tay lên mí mắt mình, nhiệt độ hơi cao, khóe mắt cũng ẩm ướt, nhưng vẫn chưa khóc.
May mà không khóc, nếu không thì mất mặt lắm.
Không biết động tĩnh từ căn phòng bên cạnh đã dừng từ lúc nào, cuối cùng không gian cũng yên tĩnh lại, có thể nghe thấy tiếng điều hòa khách sạn vù vù phả ra không khí mát mẻ.
Mãi mới thấy giường bên cạnh vang lên chút động tĩnh, là tiếng dịch chuyển cơ thể thay đổi tư thế, cái đệm còn hơi rung lên một chút.
Lạc Lâm Viễn nằm trong chăn chớp mắt, cậu nghe thấy Du Hàn gọi tên mình, giọng rất nhỏ nhẹ, trong màn đêm tĩnh lặng, tên cậu được gọi bằng chất giọng du dương, nghe đa tình mà dịu dàng.
Rõ ràng vừa mới dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn cậu, nói câu đả kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988115/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.