Chơi cái gì, Lạc Lâm Viễn chỉ thấy Du Hàn muốn đùa(*) cậu mà thôi. Trông thì có vẻ hào phóng cho cậu lựa chọn, thực ra dưới abd tất cả toàn là hố, chỉ có thể chọn c vạn năng. 
(*) Chữ 玩 (ngoạn) vừa có nghĩa là chơi, vừa có nghĩa là đùa. 
Lạc Lâm Viễn giả bộ đáng thương, làm nũng tỏ ra dễ thương, dùng toàn bộ lời thoại ứng phó với bác Ngô xài cho Du Hàn, cũng mặc kệ người ta có kiên nhẫn chịu được không. Cậu nói: "Tôi không chơi, tôi thích học tập." 
Cậu thiếu niên vừa trải qua thời kỳ vỡ giọng nhưng chất giọng không hề trầm thấp mà vẫn trong trẻo, vang bên tai rất dễ nghe, lời nói cũng rất xuôi tai. 
Du Hàn khoanh tay cười, "Thế à? Thật sự không đi chơi sao?" 
Lạc Lâm Viễn kiên định chứng tỏ bản thân là một thanh niên rất lạc quan, ước mơ của cậu là một trường Đại học trọng điểm, điểm thi cuối kỳ các môn đều tối đa. 
Du Hàn nghe đến là vui vẻ, "Tôi không giúp cậu được rồi, yêu cầu điểm tối đa thì cao quá, hay là để bố cậu..." 
Câu đổi giáo viên còn chưa nói ra, Lạc Lâm Viễn đã nổi giận. Cậu thấy mình đã rất nhượng bộ rồi mà Du Hàn vẫn còn như vậy. Đáng ra khi tức giận thì phải to giọng, khí thế hùng hổ, kết quả khi đôi mắt đối diện với gương mặt Du Hàn người cậu thích, khí thế gì đó đều chạy hết. 
Lạc Lâm Viễn kìm nén mãi mới bật ra được một câu: "Tối nay tôi không học thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988052/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.