Phương Tiếu đại nghịch bất đạo(*) túm lấy cổ áo công chúa nhỏ kéo sang bên cạnh. Lạc Lâm Viễn giãy giụa, đấu không lại với một người chơi bóng rổ hàng ngày như cậu ta, nhanh chóng nổi cáu, "Làm gì thế? Buông ra! Phương Tiếu, mày điên rồi sao?" 
(*) Tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến. 
Câu này của cậu khiến Phương Tiếu càng làm phản mạnh mẽ hơn, cậu ta chỉ tay vào tờ giấy ♂boy kia, "Kẻ điên là ai hả? Cái thứ họa tiết dở hơi này của mày đưa cho thợ xăm, có trả bao nhiêu người ta cũng không xăm cho mày đâu. Tác phẩm này quá mất mặt, không thể công khai ra ngoài được." 
Lạc Lâm Viễn không phục, "Tao không cần người ta khoe ra ngoài, mày mau trả lại cho tao." 
Phương Tiếu: "Không được không được, Tiểu Viễn Viễn, chắc chắn đến lúc đó mày sẽ hối hận, sau đó sẽ trách móc anh đây tại sao không cản mày lại." 
Lạc Lâm Viễn giơ tay muốn thủ thế đánh nhau, "Tao lớn hơn mày, ai làm anh hả? Mau trả lại cho tao!" 
Phương Tiếu không chịu, cuối cùng đưa Lạc Lâm Viễn đến cửa hàng bánh rán ở tầng dưới tiệm xăm, gọi cho mình một phần bánh rán to, gọi cho Lạc Lâm Viễn một ly sữa lắc dâu tây, bảo cậu uống chút sữa bình tĩnh lại. 
Lạc Lâm Viễn hút vài ngụm sữa lắc màu hồng mát lạnh, môi trở nên ẩm ướt, "Thật sự quê mùa thế sao?" 
Phương Tiếu đang vui vẻ nhai nửa cái bánh rán, nghe vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988025/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.