Khi thế giới của Lạc Lâm Viễn dần dần sụp đổ thì Du Hàn cũng không khá hơn là bao. 
Vất vả lắm mới thấy bà ngoại được đưa ra từ phòng cấp cứu, vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, bác sĩ chủ trị tìm anh, khéo léo nói bà lão không còn nhiều thời gian nữa, các cuộc phẫu thuật liên tục đủ khiến cơ thể khỏe mạnh của một người trưởng thành hao mòn, huống hồ đây là một bà lão hơn năm mươi tuổi. 
Ý chí muốn sống của bà ngoại rất mạnh mẽ, thế nhưng sinh mệnh do trời định, bà ngoại đã đến lúc, so với ở lại bệnh viện thì chẳng bằng nên về nhà. 
Bác sĩ quen Du Hàn đã lâu, biết rõ anh còn là trẻ con, vẫn đang đi học nên đưa ra đề nghị với anh, bảo anh đưa bà cụ đến phòng chăm sóc đặc biệt trước khi lâm chung. 
Ông vừa dứt lời, chỉ thấy chàng trai trẻ trước mặt rưng rưng hai mắt, sau đó nhanh chóng mím môi kìm nén, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 
Ông thở dài, vỗ vai Du Hàn, "Bà ấy cũng không dễ dàng gì, những tháng ngày cuối đời của bà, cháu cố gắng ở cạnh bà ấy." 
Du Hàn nhẫn nhịn hỏi: "Có thể... tiếp tục trị liệu được không ạ? Sáng hôm qua tinh thần bà ngoại còn rất minh mẫn, bà còn nói cháo cháu nấu ăn không ngon, bà muốn tự làm..." Anh không nói nổi nữa, lau mu bàn tay lên khóe mắt, nói lời xin lỗi với bác sĩ rồi đi ra ngoài bình tĩnh lại. 
Khi phát hiện ra ảnh chụp Lạc Lâm Viễn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1987949/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.