Lạc Lâm Viễn không lên tiếng, dường như Du Hàn nhận ra được gì đó, bèn bước nhanh tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Lạc Lâm Viễn cúi thấp đầu không nói, Du Hàn giơ tay chạm lên gương mặt ươn ướt của cậu.
Sau đó anh giữ chặt mặt cậu rồi nâng lên, tia sáng yếu ớt hắt vào, Du Hàn nhìn thấy rõ gò má nhuốm màu nước mắt của Lạc Lâm Viễn.
Còn khoảnh khắc đôi mắt đỏ hoe của cậu đối diện với ánh mắt Du Hàn, nước mắt cậu lại lăn dài xuống, rơi lên tay anh.
Lòng bàn tay Du Hàn khẽ run lên như bị bỏng, giọng anh trầm thấp, "Vì sao em khóc?"
Lạc Lâm Viễn im lặng lắc đầu, thấy sắc mặt cậu thế này, Du Hàn nhếch môi, "Em luôn như vậy, cái gì cũng không chịu nói."
Lạc Lâm Viễn bị thái độ không vui trong giọng điệu của anh dọa giật thót, cậu giơ tay lên muốn nắm chặt lấy tay Du Hàn, nhưng lại không được như mong muốn, bởi vì anh đã thu tay về, đứng thẳng người dậy.
Du Hàn nói: "Hối hận khi làm với anh? Cảm thấy ấm ức sao?"
Lạc Lâm Viễn hấp tấp nói: "Không có đâu, em thích anh, sao có thể cảm thấy ấm ức được."
Du Hàn không đáp lời, Lạc Lâm Viễn lau qua loa nước mắt trên mặt, hòa hoãn lại cảm xúc, "Rốt cuộc Vu Viên là con ai?"
Nếu như Đào Tình là nói như vậy, Du Hàn chờ cậu bảy năm, sao anh có thể có con với người khác? Du Hàn cũng từng bảo cậu hỏi anh chuyện liên quan tới đứa bé, khi ấy cậu không muốn biết chuyện giữa anh và người khác, cho nên mới không muốn nghe.
Hiện tại cậu có niềm tin, có dũng khí, đều là Du Hàn dành cho cậu.
Có lẽ Du Hàn không ngờ được, trước đây anh bảo cậu hỏi thì cậu không hỏi, bây giờ lại hỏi vào lúc này, không đúng lúc và địa điểm, không hiểu sao cậu lại muốn hỏi trong bầu không khí thế này.
Qua vài giây kinh ngạc, Du Hàn nở nụ cười bất lực, không biết cậu lại hiểu lầm gì rồi.
Anh nói: "Vì anh không nói rõ chuyện đứa trẻ trước khi ngủ cùng em nên bây giờ em tủi thân sao?"
Lạc Lâm Viễn cứng họng không trả lời được, miệng cậu khép mở mấy lần, miễn cưỡng đi theo mạch suy nghĩ của Du Hàn, không biết nên phản bác như thế nào.
Nào ngờ dáng vẻ nói không nên lời của cậu lại càng thêm khẳng định suy đoán của Du Hàn, thành công biến hình tượng của cậu trong mắt anh trở thành một thằng nhóc đáng thương, chỉ biết ghen ngầm nhưng cứ nhẫn nhịn sống chết không chịu nói ra, sau đó thì trốn vô một góc lén lút khóc lóc.
Du Hàn kéo cái ghế gần đấy sang ngồi bên cạnh cậu, lấy khăn tay từ trong túi ra, tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt Lạc Lâm Viễn, "Muốn biết chuyện gì cứ hỏi thẳng anh, tự nghĩ ngợi lung tung để làm gì?"
Không phải, bây giờ cậu đâu có nghĩ ngợi lung tung, là Du Hàn mới thế ấy.
Chỉ là thấy vẻ mặt mừng rỡ của anh vì thấy cậu ghen, Lạc Lâm Viễn không đành lòng vạch trần.
Cậu nghĩ thầm, hóa ra Du Hàn trưởng thành cũng sẽ có những lúc như vậy...
Cũng... đáng yêu lắm!
Lạc Lâm Viễn im lặng đợi Du Hàn lau khô nước mắt trên mặt giúp mình, sau đó lắng nghe thân thế của Vu Viên.
Lúc nghe đến chuyện Kinh Lâm đã mất, cậu cảm thấy hình xăm trên vai dường như đang nóng lên.
Không thể nào tưởng tượng được, người chị từng tự tay xăm hình giúp cậu đã không còn trên cõi đời này nữa. Cuộc đối thoại với cô như chỉ mới xảy ra từ hôm qua, cô đã từng nói với cậu, tốt với Du Hàn vào nhé, hai đứa đều là bé ngoan.
Một người dịu dàng như thế, vậy mà đã đi rồi.
Tâm trạng Du Hàn không tốt lắm, Kinh Lâm rất tốt với anh, đối với Du Hàn mà nói, cô là chị của anh, là người thân trong gia đình anh. Nhắc đến chuyện đau lòng như người thân gia đình mất, tâm trạng khó tránh khỏi nặng nề.
Lúc này Lạc Lâm Viễn chìa tay sang, nắm lấy tay anh, "Em sẽ tốt với anh."
Du Hàn không biết sao tự dưng lại chuyển sang chủ đề này, nhìn Lạc Lâm Viễn.
Mũi cậu đỏ hồng, Lạc Lâm Viễn chân thành nói: "Em đã đồng ý với chị Kinh, mặc dù giữa chừng đã không làm tốt, nhưng bây giờ sẽ tốt. Du Hàn, em xin hứa mình sẽ tốt với anh, thật tốt thật tốt với anh."
Lúc này, dường như cậu lại trở về là một công chúa nhỏ ngông cuồng ngạo mạn của bảy năm trước, mà cũng không giống nữa, bởi vì bây giờ cậu nói rất nghiêm túc, giống như cậu thật sự có thể làm được.
Không phải giống như, mà cậu của hiện tại thật sự có thể làm được.
Du Hàn nói: "Vậy em nói cho anh biết, tại sao bây giờ em lại tên là Lâm Viễn?"
Câu trả lời này anh đã đợi từ rất lâu rồi, lần gặp lại đầu tiên sau bảy năm, anh đã muốn hỏi.
Từ các hình ảnh hoạt động trong văn phòng vườn trưởng, anh đã nhìn thấy bây giờ Lạc Lâm Viễn không còn mang họ Lạc nữa mà gọi là Lâm Viễn.
Trên trang web chính thức của Ngư Duyên, Lạc Lâm Viễn cũng tên là Lâm Viễn.
Ban đầu anh chỉ nghĩ đơn giản do cha mẹ cậu ly dị nên Lạc Lâm Viễn không còn là cậu ấm như trước đây nữa.
Nhà họ Lạc giàu có như thế, cho dù ly hôn cũng chưa chắc sẽ để con trai ruột mình thành ra thế này.
Năm xưa anh đã đích thân tham dự tiệc thành niên của Lạc Lâm Viễn, biết rõ Lạc Đình coi trọng đứa con trai độc nhất này thế nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Lạc Lâm Viễn không muốn cho anh biết, bây giờ cậu không mang họ Lạc mà là họ Lâm?
Hàn Truy ngạc nhiên khi anh gọi tên đầy đủ của Lạc Lâm Viễn, Tiểu Hùng cũng thế, mà Lạc Lâm Viễn ngăn cản bọn họ nói ra chuyện này, hành động của cậu không hề cao siêu, thậm chí có cả trăm ngàn sơ hở.
Huống chi anh đã biết từ trước, anh đang chờ Lạc Lâm Viễn tự nói.
Rốt cuộc vẫn không thể nhẫn nại tiếp, anh không chờ được, anh muốn biết tất cả về cậu, còn có nguyên nhân cậu muốn chia tay với anh.
Nếu năm xưa cậu là người nói không muốn chia tay, vì sao lại có thể đột nhiên tuyệt tình như thế? Còn anh, sau khi kích động đánh lớp trưởng vì ảnh chụp bị phát tán, anh cũng đã phải trả cái giá rất lớn.
Lạc Lâm Viễn biết rõ những chuyện ấy, sao cậu có thể gửi tin nhắn chia tay cho anh vào ngày thứ hai anh ở trại tạm giam, rồi từ đó cả hai mất liên lạc.
Du Hàn cũng không muốn hỏi vào ngay lúc này, đây không phải địa điểm thích hợp.
Có lẽ những giọt nước mắt của Lạc Lâm Viễn khiến trái tim anh nóng bừng lên, cho nên Du Hàn mới bất chấp.
Chợt vang lên tiếng la hét của Tiểu Hùng, "Vườn trưởng, anh mau ra đây, xảy ra chuyện rồi!"
Lạc Lâm Viễn buông tay Du Hàn ra, đứng lên, vội vã đi được vài bước thì quay đầu lại, "Đợi lát nữa em về tìm anh, chúng ta tiếp tục nói chuyện này."
Lạc Lâm Viễn đi ra ngoài, hóa ra một phụ huynh lạc mất con, đang sốt sắng đi tìm, tìm không được thì xông tới tìm giáo viên chịu trách nhiệm. Chị ta cứ khóc lóc, còn trách cứ bên Ngư Duyên, nói bọn họ tổ chức hoạt động này nhưng lại không đảm bảo an toàn.
Nếu như mất con, chị ta nhất định sẽ không tha cho Ngư Duyên đâu.
Mặc dù Lạc Lâm Viễn có thể thông cảm cho tâm trạng sốt ruột của phụ huynh khi lạc con, nhưng đối phương cũng không thể đổ hết trách nhiệm của chuyện này lên đầu bọn cậu được.
Lúc này, có một phụ huynh đứng gần đây lên tiếng: "Rõ ràng chính cô không chú ý trông con, bây giờ còn trách giáo viên người ta! Còn nữa, có khi còn chưa mất đâu, bây giờ cô làm ầm lên ở đây khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ, ai không biết còn tưởng bọn buôn người thâm nhập vào, cô đã cẩn thận đi tìm con chưa?"
Vị phụ huynh kia nôn nóng đỏ cả mắt, lườm nguýt người vừa nói: "Có phải con anh mất đâu, ở đây nói mát cái gì! Nếu tôi tìm thấy con thì còn ở đây ầm ĩ sao?"
Du Hàn đi theo Lạc Lâm Viễn ra ngoài, thấy phụ huynh học sinh kia xông lên túm lấy Lạc Lâm Viễn, sức lực rất mạnh, giọng điệu vừa giận dữ vừa trách móc, anh không nhịn được muốn tiến lên cản chị ta lại.
Không ngờ hành động xử lý tiếp theo của Lạc Lâm Viễn có thể nói là rất bình tĩnh và tuần tự, trước tiên cậu nói vài câu để trấn an các bậc cha mẹ, nói tuyệt đối không thể có bọn buôn người vào Ngư Duyên, bởi vì vé của bọn họ đều phải được xác minh, chỉ có phụ huynh học sinh và người thân họ hàng mới được vào.
Hơn nữa, cổng đăng ký ra vào và đóng dấu chỉ có một cổng duy nhất, hiện tại cậu đã yêu cầu bảo vệ tạm thời đóng cổng, sau đó cậu và các giáo viên sẽ đi tìm ở địa điểm cuối cùng mà bạn nhỏ đến, hỏi thăm thêm vài bạn học bình thường hay chơi cùng cậu bé trong lớp.
Cậu cũng nói phụ huynh đừng quá sốt ruột, nếu nửa tiếng sau còn không tìm thấy sẽ lập tức báo cảnh sát.
Vị phụ huynh kia được Lạc Lâm Viễn an ủi nên cảm xúc từ từ hòa hoãn, cũng không còn kích động như trước nữa.
Lạc Lâm Viễn hỏi chị: "Lần cuối cùng chị thấy con là ở đâu?"
Phụ huynh kéo Lạc Lâm Viễn đi về phía đó, toàn bộ quá trình Du Hàn đều đi theo quan sát trong im lặng. Anh thấy Lạc Lâm Viễn giải quyết xong với phụ huynh thì dẫn theo các giáo viên khác đi tìm trẻ lạc nên cũng thầm thở phào.
Đứa trẻ nhanh chóng được tìm thấy, hóa ra sau khi không tìm thấy mẹ đâu, cậu bé đi chơi cùng một bạn nhỏ khác, cùng nhau xem biểu diễn trên sân khấu, còn có một phụ huynh khác trông.
Lúc mẹ mình đang làm loạn lên tìm kiếm, nhóc còn đang hồn nhiên vô tư ăn kẹo, hoàn toàn không biết một nhóm người ầm ĩ cách đó không xa đang nháo nhác lên tìm mình.
Sau khi mẹ tìm thấy con, chị ta vừa bực vừa sốt ruột, thô bạo đánh vào mông đứa trẻ mấy phát, khiến đứa nhóc khóc um lên vì đau.
Cậu bé vừa khóc thì các phụ huynh xung quanh bắt đầu trách chị ta, khiến vị phụ huynh kia rất mất mặt, kéo con lại, cũng không biết nên phản bác ai, gương mặt đỏ bừng lên.
Lạc Lâm Viễn ngồi xổm xuống dỗ dành đứa trẻ, lấy kẹo ra làm ảo thuật, cậu bảo nó đoán thử xem tay nào có kẹo, đoán đúng thì kẹo thuộc về nhóc.
Bình thường Lạc Lâm Viễn rất thích cho đám trẻ con kẹo, vì vậy bọn nhỏ đều thích cậu.
Lạc Lâm Viễn chìa tay mình ra, đứa bé chọc vào một bên tay cậu, Lạc Lâm Viễn bèn mở lòng bàn tay ra, bên trong không chỉ có một cái mà còn tận hai cái, niềm vui bất ngờ được nhân đôi, đứa bé cười toe toét, không khóc nữa.
Sự cố nhanh chóng được xử lý ổn thỏa, hoạt động được tiếp tục, cũng sắp kết thúc rồi.
Lạc Lâm Viễn cùng các giáo viên kiểm kê số tranh bán ra hôm nay, khoản tiền thu được sẽ dùng để mua văn phòng phẩm cho các bé, hỗ trợ cho chuyến đi dạy tình nguyện trên vùng núi vào tuần sau.
Lượng bán được cũng nhiều ngoài mong đợi.
Tiểu Hùng lén lút chọc eo cậu, chọc cậu cười thành tiếng, "Cô làm gì thế?"
Tiểu Hùng bật ngón cái, "Bố Vu Viên nhiều tiền ghê, chỉ cần là tác phẩm của anh thì anh ấy đều mua với giá cao."
Nói xong, Tiểu Hùng thở dài, phiền muộn nói: "Đàn ông tốt đã hiếm rồi, đã vậy anh ta còn thích một người đàn ông tốt khác."
Lạc Lâm Viễn sờ eo, nghĩ thầm sao Du Hàn lại mua hết tranh, còn không nói với cậu, ngọt ngào quá đi!
Cậu đi tìm người đàn ông tốt Du Hàn, tìm thấy anh ở gian hàng của Vu Viên. Du Hàn đang nói chuyện với nhóc, thấy cậu đến thì mỉm cười với cậu.
Lạc Lâm Viễn cảm thấy ngày hôm nay của mình tươi sáng hẳn lên nhờ nụ cười của Du Hàn, cậu vốn đi từ tốn, dần dần bước chân càng ngày càng nhanh, đi tới trước mặt anh. Du Hàn hỏi: "Xử lý ổn thỏa hết chưa?"
Lạc Lâm Viễn giống như một đứa nhóc thi được điểm tối đa, hất cằm lên, trên mặt tỏ ra xíu xiu tự hào, "Dù gì bây giờ em cũng là vườn trưởng, chuyện nhỏ này vẫn xử lý được."
Du Hàn nhướng mày, hùa theo khen cậu, "Anh Lạc giỏi thật đấy."
Lạc Lâm Viễn không kiêu ngạo nổi nữa, gương mặt đỏ lựng lên.
Vu Viên cũng hùa theo, "Anh Lạc giỏi thiệt giỏi thiệt đó, anh Lạc ơi, em cũng muốn kẹo như thế!"
Du Hàn xoa cái bụng nhỏ của Vu Viên, "Bố đã nói rồi, con không được phép ăn kẹo."
Vu Viên giận dỗi xị mặt ra.
Du Hàn: "Cũng không được gọi cậu ấy là anh Lạc, anh Lạc chỉ có bố mới được gọi."
Vu Viên: "..."
Nhóc chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng nhóc thật sự sống mệt mỏi quá mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]