" Có Thể ! "
Hai từ này giống như một cái phao cứu mạng lúc người ta đang trôi nổi giữa biển khơi , đúng vậy , trên đời này chẳng có ai muốn chết cả , cho dù Vương Huệ là người đã sớm không còn hy vọng gì nữa , nhưng nghe thấy hai từ đó , trong lòng bất giác lại nảy lên .
" Nhưng cách này có hai điều có thể sẽ xảy ra "
Nhìn hai cô gái đang yên lặng giống như nữ sinh đang nghe thầy giáo giảng bài , Hàn Vân nói :
" Một là Vương Huệ sẽ cắn nuốt linh hồn của cô rồi chiếm lấy thân thể này , điều thứ 2 thì ngược lại , cô sẽ cắn nuốt Vương Huệ … "
Cả hai lâm vào sững sờ , đó mà cũng được gọi là cách sao ? Nếu như vậy thì có gì khác chứ ?
" Nhưng … " - Một câu nói này lại kéo tinh thần 2 cô gái trở lại .
" Đừng nói từ nhưng nữa có được không ca ? "
Chu Nguyệt Kiều mở miệng van xin , cứ thế này chắc cô lên cơn đau tim mà đi theo Vương Huệ mất . Tới cả Vương Huệ tính cách dịu dàng cũng khe khẽ cắn môi , như muốn nói lời giống với Chu Nguyệt Kiều vậy .
Bỏ lời van xin ra ngoài tai , Hàn Vân giảng dạy tiếp :
" Nhưng đó chỉ là kinh nghiệm của người xưa , thật ra những vụ xảy ra trước đó đều là những linh hồn đã mất hết lý trí , những linh hồn này được gọi là Ác Linh , hiện tại các cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-van-trong-sinh/1689695/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.