Hòa Ngọc nhìn về phía Lăng Bất Thần: "Đây là nơi chúng ta đang ở bây giờ, anh vẽ những khu vực anh đã đi qua ra."
Lăng Bất Thần gật đầu, mang theo quyển sổ và bút rời đi.
Vạn Nhân Trảm đi qua lại năm lần thì Lăng Bất Thần mới trở về, trả lại quyển sổ cho Hòa Ngọc: "Tôi đã lưu lại một con đường rồi, tiếp theo tôi sẽ đi về phía đông, nếu gặp được người khác, tôi sẽ trao đổi thông tin bản đồ với bọn họ."
Hòa Ngọc gật đầu, nhận lấy quyển sổ: "Được, tôi ở chỗ này không đi đâu cả."
Mê cung vô hạn, một khi đi vào nó sẽ không dễ dàng để phân biệt vị trí, nhất là khi ở bên trong trong một thời gian dài, không biết điểm khởi đầu ở đâu, họ cần một mốc. Hòa Ngọc đứng yên ở đây sẽ chính là mốc, một người ngồi ở đây có thể khống chế toàn cục, để người khác xác định được phương hướng và khu vực mốc.
Lăng Bất Thần nhìn thật sâu vào Hòa Ngọc, xoay người rời đi, bóng lưng kiên định, chỉ để lại một câu: "Chờ chúng tôi, chính các cậu cũng cẩn thận, không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ kẻ nào hết." Cậu ấy ôm cây đàn cổ màu lam, chớp chớp một vài sau đó biến mất trong hang động.
Không khí trở nên yên tĩnh.
Ngay lúc sau, Vạn Nhân Trảm cũng rời đi rồi lại trở về lần nữa, thời gian đã được mở lại. Tầm mắt của gã nhìn về phía Hòa Ngọc, ánh mắt mờ mịt bất an: "Hòa Ngọc... Lời nói của tên đó có ý gì?"
Hòa Ngọc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5194704/chuong-1275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.