Vạn Nhân Trảm: "..." Mẹ nó, quả nhiên Lăng Bất Thần vô cùng hiểu Hòa Ngọc!
Cậu ấy còn không hề hoài nghi đây là thật hay giả, vậy mà cậu ấy hoàn toàn biết mục đích Hòa Ngọc làm như vậy là gì!
Vạn Nhân Trảm nghiến răng, giống như nghĩ đến cái gì đó, tròng mắt gã đảo quanh.
Gã lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, chuẩn bị lặng lẽ mở lại một phút. Gã sẽ không nhắc nhỏ Lăng Bất Thần, cho dù cưỡng chế Lăng Bất Thần và Hòa Ngọc chiến đấu, Vạn Nhân Trảm tin tưởng mình cùng với Hòa Ngọc nhất định có thể chiến thắng Lăng Bất Thần.
Tất nhiên, đó chỉ là một chút kỳ vọng nhỏ của gã chứ thật ra bản thân gã cũng biết không thể.
Lăng Bất Thần không để ý chuyện thời hạn một phút, thời gian trôi qua hơn phân nửa. Hòa Ngọc cũng sẽ nhắc nhở, cho dù Hòa Ngọc không nhắc nhở thì Lăng Bất Thần cũng không phải kẻ ngốc không nhìn quy tắc, nhất định sẽ rời đi trước khi đến một phút.
Lăng Bất Thần rời đi, là những gì Vạn Nhân Trảm muốn nhìn thấy.
Vạn Nhân Trảm vừa mới rút lui, còn chưa đi xa đã nghe Lăng Bất Thần nói: "Hòa Ngọc, cậu chờ một chút, tôi rời đi một lúc để mở lại một phút đếm ngược cái đã."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã viết rõ sự thất vọng của mình trên khuôn mặt.
Thì ra biện pháp này không chỉ có một mình gã nghĩ đến, thế mà Lăng Bất Thần cũng nghĩ đến…
Trở lại một lần nữa, ba người gặp nhau.
Lăng Bất Thần mím môi, tầm mắt nhìn Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5194702/chuong-1273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.