Eugene liếc mắt nhìn Hòa Ngọc đứng lẻ loi ở đó, thân hình gầy yếu mỏng manh, nhưng sống lưng thẳng thắn, giống như một cây tùng, trăm bẻ không gãy. Gọng kính không viền đặt trên cánh mũi, biểu cảm lạnh nhạt.
"Hòa Ngọc..." Giọng nói của Eugene khàn khàn.
Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía gã, biểu cảm không nhìn ra được sự dị thường gì: "Quả nhiên đếm ngược một phút của hệ thống là lỗ hổng, chỉ cần đi tới đi lui với tốc độ rất nhanh thì có thể tránh được."
Eugene vẫn nhìn chằm chằm cậu, bước lên một bước: "Cậu đang nghe cái gì?"
Hòa Ngọc: "Câu cuối cùng của Seattle."
"Hòa Ngọc, nhanh --"
Trong tiếng huýt sáo vang lên là âm thanh quen thuộc của Seattle, giọng điệu nôn nóng, kết hợp với máu tươi trên mặt đất, đột nhiên tăng thêm sự thê lương và bi thương.
Eugene há miệng th* d*c, một lúc sau mới nói: "Bảo cậu đi cứu cô ta sao? Cô ta gặp phải ai? Quỳnh?"
— Hòa Ngọc, nhanh đến cứu tôi.
Lời này rất thích hợp, còn vì sao cầu cứu Hòa Ngọc, bởi vì Seattle chỉ liên kết còi với Hòa Ngọc, hơn nữa Hòa Ngọc luôn đáng tin cậy.
Vậy câu cuối cùng của Seattle cầu cứu Hòa Ngọc?
Eugene sẽ không quên cảnh tượng nhìn thấy vừa nãy, Quỳnh đứng bên cạnh Seattle, thu hồi thứ gì đó. Hai người bọn họ không hợp nhau, Quỳnh ra tay với Seattle cũng là chuyện bình thường. Eugene không nhịn được nghi ngờ Quỳnh.
Đúng lúc này, Quỳnh trở lại.
Eugene lập tức nhìn về phía cô ta, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô ta, quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5194693/chuong-1264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.