Hòa Ngọc: “Vậy chúng ta có nên đi lên rồi hay không?”
Quả thật là một bậc thầy lão luyện trong việc phá hủy bầu không khí.
Những cảm xúc phức tạp của lo lắng và khao khát bị cuốn đi sạch sẽ, mọi người đều lặng lẽ chôn lại cảm xúc cảm động ban nãy.
Trấn Tinh nhảy lên, đi lên bầu trời phía trên Hòa Ngọc, đưa tay về phía cậu. Vạn Nhân Trảm bĩu môi một cái, rất là mất hứng, nhưng gã vẫn cùng Lăng Bất Thần cùng nhau dùng sức, nâng Hòa Ngọc lên.
Hòa Ngọc đưa tay ra, Trấn Tinh nắm lấy, hai tay nắm chặt nhau, đưa cậu l*n đ*nh núi.
Những người khác cũng lần lượt nhảy lên, đỉnh núi không lớn, liếc mắt liền có thể nhìn thấy điểm cuối, cho nên khi bọn họ đi lên, phát hiện chẳng có gì khác ngoài con Hàn Băng thú được làm bằng tuyết.
Đoàn Vu Thần cau mày: "Kỳ quái, ngọn núi này khác biệt như vậy, hẳn là có nhiệm vụ mới đúng, tại sao không có?"
Một nhóm người đi vòng quanh trên đó, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Hòa Ngọc đứng bên cạnh Hàn Băng thú, giơ tay chạm vào hoa hàn băng mà Hàn Băng thú đang ngậm trong miệng, ánh mắt sâu xa, vẻ mặt không có gì khác thường.
[Bình luận: "Hôm nay cũng là một ngày để nghĩ về Mèo lớn."]
[Bình luận: "Đôi mắt xanh là Mèo lớn, nhớ Mèo lớn, nhớ đôi mắt xanh rồi, huhu."]
Trấn Tinh và những người khác tập trung bên cạnh Hòa Ngọc, lắc đầu, bày tỏ họ không tìm thấy gì.
Eugene đứng xa nhất đi tới, hơi lắc lư, trên mặt lộ ra vẻ suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5075451/chuong-1153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.