Khi núi tuyết rung chuyển, Cách Đới đang leo lên một cách khó khăn thì Quỳnh đưa một sợi dây thừng về phía gã, ý bảo gã hay cầm lấy mà leo lên.
Cách Đới hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu bèn nằm lấy dây thừng.
Quỳnh mở lời: "Đừng hiểu lầm, tao chỉ không muốn bị mày ngáng chân sau mà thôi."
Cách Đới không nói gì, chỉ hơi ngớ người.
Nguyên Trạch th* d*c, tầm mắt rơi vào Hòa Ngọc đang gần như bị Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm tranh nhau để kéo lên trên, ánh mắt đầy phức tạp: "Hòa Ngọc, có nhớ lần leo núi tuyết trước kia không, vừa mới leo được một lúc, đã bị đôi mắt xanh đụng trúng rồi rơi xuống ấy..."
Cách Đới: "Huhu -- Tôi vẫn nhớ lần đó, Hòa Ngọc rất hận chúng ta, còn để cho Hàn Băng thú dày vò chúng ta một trận ra trò."
Hòa Ngọc đáp đất, mặt không cảm xúc nói: "Cảm ơn, lúc đó mấy người còn đang truy sát tôi đấy."
So với sự nhân nhượng của cậu, đám người này còn không đáng làm người.
Nghe vậy, Trấn Tinh sờ sờ cánh mũi: "Lúc đó mọi người vẫn chưa quen nhau mà."
Đoàn Vu Thần trở nên hoảng hốt: "Lật mặt ghê thật đấy."
Khi đó bọn họ còn là kẻ thù của nhau, phòng bị lẫn nhau, sau khi bị Hòa Ngọc lừa qua một lần, còn thành lập một "Biệt đội báo thù", chuẩn bị để trừ khử Hòa Ngọc... Còn ở hiện tại, bọn họ đã tín nhiệm và ỷ lại vào Hòa Ngọc, cũng đã yên tâm giao phía sau của mình cho cậu và những người bên cạnh.
Bọn họ đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5075447/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.