Tiểu Thạch Đầu cũng nghe thấy tiếng bàn tán. Có người mang bữa sáng cho cậu bé.
Hòa Ngọc được "yêu chiều", thì đãi ngộ của cậu bé cũng sẽ tăng theo.
Nhìn bàn ăn sáng trước mặt, Tiểu Thạch Đầu không nhúc nhích.
Cậu bé luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đột nhiên nghĩ đến mục đích của Hòa Ngọc là lấy tiền từ cậu ba.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy lo lắng, bồn chồn.
Tên kia không nên giả vờ ngu ngốc, cho dù lấy được tiền của cậu ba, chỉ cần đối phương muốn lấy lại thì có thể lập tức lấy lại.
Và Hòa Ngọc sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
—
Ván năm triệu thì khác, ngay cả cậu ba cũng không khỏi khẩn trương đổ mồ hôi, lòng bàn tay ẩm ướt.
Nhìn hai lá bài úp trước mặt, anh ta vò tay vào quần áo lau mồ hôi rồi mới cẩn thận lật ra.
Sau đó anh ta vui mừng khôn xiết, nhưng đã kiềm chế bản thân.
Anh ta cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi nói: "Ván này có muốn tăng thêm năm triệu không?"
Sau một đêm, cậu ba đã có kỹ năng đánh bạc rất tốt.
Anh ta bày ra tư thế "Tôi có bài xấu nhưng tôi đang giả vờ là bài tốt", nhưng thật đáng tiếc khi anh ta phải đối mặt với Hòa Ngọc.
Nếu không phải không đúng thời điểm, Hòa Ngọc còn có thể hướng dẫn kỹ năng diễn xuất cho cậu ba.
Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Tôi có thể thêm, nhưng cậu ba thì… "
Cậu ba trừng mắt: "Cậu cho rằng tôi không có tiền sao, tôi sẽ thêm một triệu."
Hòa Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060661/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.