Hòa Ngọc lặng lẽ theo dõi toàn bộ quá trình, cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo tả tơi, rồi nhìn xuống tiếp đôi chân còn không có giày của mình, tỏ vẻ bất lực.
Kẻ ăn xin, vì vậy khởi đầu của cậu là bị mọi người chửi bới và đánh đập.
Bình luận: "Trời ơi, việc này cũng không dễ dàng gì với Hòa Ngọc."
Một cậu bé từ con hẻm bên cạnh lao ra, khoảng bảy tám tuổi. Đứa trẻ cũng bẩn như Hòa Ngọc, chắc là vừa mới bới thức ăn ra, cảnh giác nhìn Hòa Ngọc rồi trực tiếp nhét vào mồm, trong lúc nhét thức ăn còn nhìn chằm chằm Hòa Ngọc.
Dường như đang nói:
"Tôi ăn hết rồi, không còn gì cả."
Thấy cảnh này, Hòa Ngọc nhìn cậu bé từ trên xuống dưới, nhưng không nói gì.
Thấy Hòa Ngọc không có ý định làm gì mình, cậu bé cũng không quan tâm đến cậu nữa, xoa xoa bụng, chắc là chưa no, ánh mắt quét qua người đi bộ ngược xuôi trên con phố trước mặt.
Ngay lập tức, mắt của cậu bé trợn tròn. Cách nó lao về phía một người phụ nữ và va vào bà ta nhìn rất có mục đích.
"Aaaaa, thằng nhóc bẩn thỉu này, dám đụng vào tao, mày muốn chết à!" Người phụ nữ tức giận mắng chửi, túm lấy cậu bé và đánh thật mạnh.
Cậu bé nghiến răng chịu đau, ngã vật xuống đất, vừa khóc vừa van xin: "Cháu sai rồi, cháu xin lỗi, xin lỗi."
Người phụ nữ không hề tỏ ra thương xót, tiếp tục chửi bới: "Cái thứ xui xẻo này, sớm muộn gì cũng bị đánh chết, đồ không cha không mẹ, thứ bất lương."
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060644/chuong-801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.