Thành Chiêu cảm thấy có chút sững sờ lẫn mơ hồ.
Không lẽ là bởi vì câu hỏi cuối cùng không gạ hỏi được đáp án? Cho nên bỏ cuộc rồi?
Mặt Hòa Ngọc không bộc lộ cảm xúc, rõ ràng không phải nói dối. Thật sự hỏi xong rồi.
Thành Chiêu cau mày, rời đi vô cùng do dự, đi một bước quay đầu ba lần, rõ ràng là bị Hòa Ngọc làm cho bối rối, hoàn toàn không thể hiểu đối phương đang làm gì.
Đi vài bước, anh ta lại quay phắt đầu lại: "Cậu thật sự hỏi xong rồi à?"
"Hỏi xong rồi." Hòa Ngọc gật đầu, thái độ thản nhiên.
Thành Chiêu híp mắt: "Cậu cuối cùng chịu tin tôi rồi?"
"Không tin." Hòa Ngọc nâng tay đẩy kính, mắt cong lên: "Thành Chiêu, sớm muộn anh sẽ nói cho tôi thôi, tôi có thể giúp anh, hơn nữa tôi có linh cảm, mục tiêu của chúng ta có lẽ giống nhau."
Thành Chiêu cau mày càng chặt hơn, bất đắc dĩ lên tiếng: "Tôi thật sự không giữ bí mật gì mà, sao cậu cứ không tin vậy?"
Nói xong, anh ta thở dài một hơi, nhấc chân rời đi.
Hòa Ngọc nhìn bóng lưng của anh ta, im lặng rất lâu.
Bên cạnh, Trấn Tinh nhẹ giọng hỏi: "Cậu hỏi được cái gì vậy?"
Lúc nãy Hòa Ngọc đã hỏi rất nhiều câu hỏi, nhìn có vẻ là vì một câu hỏi cuối cùng, mà rõ ràng, cậu không lừa được Thành Chiêu.
Nhưng mà Trấn Tinh cảm thấy không đúng, nếu Hòa Ngọc thật sự muốn lừa thì ai có thể thoát ra chứ?
Quả nhiên, Hòa Ngọc bật cười: "Câu hỏi cuối cùng mới là khói mù, điều tôi muốn hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060633/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.