Trong tòa thành.
Quỳnh và Lăng Bất Thần trở về, cùng gia nhập cuộc thảo luận của mọi người.
Quỳnh bị thương, lại không thể dùng thuốc trị thương. May mắn thay, vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, tạm thời cô ấy không có việc gì làm.
Sau khi trở về, cô ấy khoanh chân ngồi nghỉ ngơi trên nóc thành. Vị trí này gần Bánh trôi đen nhất, mà Bánh trôi đen là truyền thừa của Hắc doanh. Có vẻ như ở gần y thì quá trình hồi phục cũng nhanh hơn.
Lăng Bất Thần đến bên cạnh, ngửa đầu, nghiêm túc nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt đầy cảm động.
Cao Kiến Minh đã chết, hơn nữa còn bị xé toạc ra.
Hòa Ngọc không chỉ báo thù giúp cậu ấy mà còn giúp cậu ấy đòi lại nỗi đau khi bị chặt tay. Sao Lăng Bất Thần có thể không cảm động được chứ.
Cậu ấy nhìn Hòa Ngọc với vẻ mong đợi. Nhìn một lát, cậu ấy thấy một viên Bánh trôi màu đen xê dịch một chút, cố ý chặn tầm mắt của mình. Đôi mắt xanh nước biển lạnh lẽo kia nhìn về phía cậu ấy, không một chút cảm xúc.
Lăng Bất Thần: "..."
Quả nhiên, tên mắt xanh nào cũng rất đáng ghét.
Cũng là Bánh trôi, sao Bánh trôi trắng lại đáng yêu, tinh xảo, hoàn mỹ, mê người, dễ thương đến vậy, còn Bánh trôi đen thì lại xấu thế?
Cậu ấy lặng lẽ quay đầu đi.
Đám người vẫn tiếp tục thảo luận chi tiết.
"Mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng dường như không có biện pháp nào khác," Đoàn Vu Thần xoa mi tâm, vô cùng bất đắc dĩ.
Họ đã bàn bạc ra đại khái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060597/chuong-754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.