Bọn họ tiến lên kéo Lão Tùng Thụ ra ngoài. Ai nấy đều không có tay nên kéo vô cùng gian nan. Cuối cùng vẫn là Thành Chiêu một bên quấn lấy cây thông, bên kia quấn lấy búa, cùng nhau dùng sức, lúc này mới kéo được Lão Tùng Thụ ra!
Bọn họ lúc này mới phát hiện, Cách Đới đã đào ra một lối thông ngầm, từ thành chính đến bên ngoài, thông đến tầng hầm Hắc doanh.
Eugene kỳ quái nhìn Cách Đới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tên này thật sự coi mình là con trâu đào đất sao?"
Cách Đới nhìn qua: "Eugene, anh lẩm bẩm cái gì đấy?"
Eugene: "Không có gì, nói cậu rất giỏi."
Cách Đới trừng mắt, rất tức giận: "Anh chắc chắn đang nói xấu tôi!"
Đoàn Vu Thần hòa giải: "Được rồi, trước tiên không nên cãi nhau, bàn chính sự đã. Lối thông này đào được cũng rất tốt, có lẽ sau này còn có tác dụng."
Nguyên Trạch đồng ý: "Lão Tùng Thụ, nói chính sự đi."
Lão Tùng Thụ rũ rũ lớp bùn đất trên người, đứng lên, nhìn về phía Hòa Ngọc: "Tướng quân, vẫn không đợi được cậu, tôi tự mình tìm tới vậy, hy vọng cậu tha thứ cho tôi đột nhiên đến thăm, thật sự do thời gian gấp gáp."
Cục Bột Trắng tròn trịa mặt không đổi sắc: "Cuối cùng ông cũng nguyện ý nói?"
Lão Tùng Thụ thở dài một hơi, ông ấy đứng trên mặt đất, theo bản năng cắm rễ vào, chắc là cảm thấy như vậy mới có cảm giác an toàn.
Trên cây căng tròn xuất hiện một khuôn mặt già nua, nghiêm túc nhìn Hòa Ngọc: "Đúng vậy, tôi có bí mật, hiện tại nguyện ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060562/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.