Hòa Ngọc không thèm quan tâm đến việc Lão Tùng Thụ có thông cảm hay không. Trong mắt cậu chỉ có sự thật, và để có thể đến gần với sự thật, cậu sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn.
Nếu cho rằng cậu đã đoán được những điều này, bạn sẽ chỉ nhận được câu hỏi của nhà vua rằng tại sao lại đoán được, nhưng sẽ không nhận được câu trả lời.
Nhưng nếu nói là Lão Tùng Thụ của Hắc doanh thì có thể nhận được câu trả lời của nhà vua.
Về truyền thừa và mối liên hệ với giống loài suy tàn, Hòa Ngọc đã rõ ràng hơn. Khóe miệng cậu dường như hơi nhếch lên nhưng đã nhanh chóng biến mất.
Cục Bột Trắng nghiêm mặt, nghiêm túc nhìn nhà vua: "Vậy thì, Lão Tùng Thụ nói truyền thừa của Hồng doanh chúng ta có vấn đề là sự thật."
Hoàng thượng cứng người.
Một lúc sau, theo bản năng, hắn xoay người lại, nhấc chân, chậm rãi đi từng bước tới ngồi xuống ngai vàng, ngón tay vô thức nắm chặt vào tay vịn, mím môi, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Hòa Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi câu trả lời.
Giọng hắn khàn khàn: "Tướng quân, những chuyện này không phải việc ngươi cần quan tâm."
Hòa Ngọc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Hoàng thượng, thần không cần biết tình huống cụ thể, nhưng ít nhất ngài cũng nên nói cho thần biết những gì chúng ta đang làm không phải là việc vô ích."
Nếu Hồng doanh sắp diệt vong, tại sao bây giờ họ vẫn đang chiến đấu?
"Không." Nhà vua quả quyết lắc đầu, mắt hắn vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060551/chuong-708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.