Đám đồ chơi của Hắc doanh đều rất hoang mang, hàng loạt câu hỏi của Hòa Ngọc khiến họ có chút bối rối, họ đã tìm hiểu đến đâu rồi, có biết nguyên nhân suy tàn không, bọn họ nắm chắc được cái gì rồi?
Có thể hiểu từng chữ, nhưng tại sao khi ghép lại thành câu lại khó hiểu như vậy?
Những vấn đề này, bọn họ không biết đâu.
Ánh mắt của Hòa Ngọc không dừng lại ở những món đồ chơi đang ngơ ngác này, vừa bắt đầu cậu đã nhìn chăm chú vào cây thông nghìn năm, nếu có người biết về chuyện trước kia thì chắc chắn đó là cây thông nghìn năm sống lâu nhất.
Ông ấy sống lâu nhất, ông ấy có địa vị cao ở Hắc doanh, nếu như đến cả ông ấy còn không biết thì phần lớn đám đồ chơi ở Hắc doanh không biết gì.
Hòa Ngọc chọn ông ấy vì muốn có bước đột phá.
Cây thông nghìn năm sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy: "Hòa Ngọc đại nhân, Hắc doanh không có Vương, cũng không có chỉ huy, mấy năm nay đều sinh sống ở khe hở giữa Hồng - Lục doanh, bảo vệ tính mạng còn không kịp thì làm gì có thời gian nghiên cứu chứ."
Ông ấy cười khổ: "Hơn nữa, bây giờ chúng ta như thế này, làm sao nghiên cứu được đây."
Mắt đậu đen của Hòa Ngọc chăm chú nhìn ông ấy, không nói lời nào, có chút ẩn ý.
Cây thông nghìn năm quay đầu nhìn cậu, thân cây khẽ lay động, giọng nói già nua nghiêm túc: "Hắc doanh không có bí mật gì cả, thậm chí trật tự tại sao lại sụp đổ, tôi thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060534/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.