Gã nhịn không được bắt đầu đặt câu hỏi trong nhóm nói chuyện phiếm: "Hòa Ngọc, đám đồng nát sắt vụn này, thoạt nhìn có vẻ sống không tốt hơn so với người lang thang ở Hắc doanh bao nhiêu, thật sự có thể tìm ra bí mật giống loài suy tàn sao?"
Thành Chiêu thì thào: "Trận doanh này thoạt nhìn không đáng tin cậy lắm."
Nguyên Trạch: "Giờ cậu mới phát hiện sao?"
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Eugene? Nguyên Thạch? Thành Chiêu?"
Theo bản năng, ba người nhìn qua, chỉ nhìn thấy một thanh đao sắc bén, ánh đao mạnh mẽ, trên chuôi đao là một khuôn mặt có vài phần quen thuộc, chỉ có ngũ quan, trong nhất thời bọn họ không nhớ được là ai.
Giọng nói của Eugene mang theo sự thăm dò: "Trảm Đặc?"
Giọng Trảm Đặc lộ vẻ bất đắc dĩ: "Là tôi, các người cũng tới à."
Anh ta bay tới, hạ giọng: "Người mạnh nhất trong địa động này chính là tôi, tôi biết các người muốn hỏi cái gì, chúng tôi đã hỏi rồi, bọn họ cũng không biết."
"Chúng tôi?" Thành Chiêu chú ý tới một chữ này.
Trảm Đặc bất đắc dĩ: "Đúng vậy, ở bên ngoài bị Lục doanh Hồng doanh đuổi giết, cho nên chúng tôi chỉ có thể trốn ở đây, không chỉ có tôi, còn có bọn họ."
Một con trâu nghé chậm rãi đi tới, thò ra đầu trâu, khịt mũi vài cái phía trên cái mặt nạ: "O, Eugene anh biến thành mặt nạ à? Vô dụng như vậy?"
Eugene: "..."
Gã đảo đôi mắt, giọng nói không chút cảm xúc: "Cách Đới, anh cũng chỉ là một con trâu."
"Còn có tôi nữa."
Trên đầu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060520/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.