Nhà lao.
Trấn Tinh cực kì yếu ớt, cả người đều là máu, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, giống như một giây sau sẽ tắt thở, gã khoanh móng vuốt lại, đầu gục trên móng vuốt, lộ ra một nụ cười khổ.
Bên cạnh phòng giam, một món đồ chơi thò cái đầu chó ra: "Này, ngươi sắp chết sao?"
Giọng nói Trấn Tinh yếu ớt: "'Sắp rồi."
Lục doanh không cho giết đồ chơi, cho nên lúc Cao Kiến Minh tra tấn gã cũng không muốn giết gã. Đáng tiếc, gã quá yếu, mấy vết thương này hoàn toàn không chí mạng nhưng bởi vì mất máu quá nhiều mà trở thành tình huống nguy cấp.
Đồ chơi kia có chút cảm thán: "Haiz, đều là số mệnh, chờ sau khi gặp được cái gì mà Tướng quân kia, đoán chừng vận mệnh của ta và ngươi đều giống nhau, đều sẽ chết, Hắc doanh của chúng ta nhất định sẽ đi đến hướng diệt vong."
Nó cũng mặc kệ Trấn Tinh có để ý hay không, tự mình lẩm bẩm: "Từ khi sinh ra ta đã là đồ chơi, nhưng ông nội ta nói, chúng ta đã từng là nhân loại, là đỉnh cao của chuỗi thức ăn, là cao thủ có thể sử dụng trang bị... Lục doanh và Hồng doanh hiện tại đều không phải là đối thủ của chúng ta."
Nghĩ đến một cuộc sống như vậy, món đồ chơi này không khỏi ước ao.
Ánh mắt của nó tràn ngập vẻ hâm mộ: "Nếu như ta có thể biến thành người thì thật tốt, vậy ta có thể sử dụng trang bị, ta thật sự không biết cảm giác sử dụng trang bị là như thế nào? Ta cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060516/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.