Tốc độ của Phong Hỏa Luân cực nhanh, tốc độ của đội quân Hồng doanh cũng rất nhanh, họ đều là cao thủ, không có ai là gánh nặng.
Khởi hành vào buổi sáng, buổi chiều đã đến nơi cách thành Lý Lộc không xa.
Hòa Ngọc ra lệnh cho mọi người dừng lại.
Nếu đi xa hơn nữa thì có thể bị người của Lục doanh phát hiện nên họ phải dừng lại ở đây, ẩn náu trong khu rừng rậm này.
Lý Miêu: "Tướng quân, ngài thật muốn một mình đi vào sao?"
Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có ta là kẻ trông tầm thường nhất trong đây. Lý Miêu, ngươi dẫn theo một trăm người đợi ở đây, những người còn lại sẽ đi cùng Hắc Hùng đến đợi ở bên ngoài thành Kim Bình bên cạnh. Nghe lệnh, hành động theo kế hoạch."
Gương mặt của Hắc Hùng đầy vẻ lo lắng: "Tướng quân, chúng tôi lo lắng cho sự an toàn của ngài."
Hòa Ngọc khoát tay, trịnh trọng nói: "Nghe mệnh lệnh."
"Rõ."
Hòa Ngọc liếc nhìn Eugene và những người khác vẫn đang bị trói, nói: "Giao cho ta đi."
Hắc Hùng đưa cho cậu.
Sợi xích không quá dày, bàn tay nhỏ bé của Hòa Ngọc miễn cưỡng vẫn cầm được, cậu giẫm lên Phong Hỏa Luân, nắm lấy sợi xích cùng với đám người Eugene bị trói ở phía dưới, cùng nhau bay về phía thành Lý Lộc.
Tấm lưng cậu vững vàng, mang theo quyết tâm "Tráng sĩ một đi không trở về".
Hắc Hùng nhìn theo với ánh mắt cảm động: "Tướng quân thực sự là một chiến binh, bây giờ ngài ấy không có bất kỳ sức chiến đấu nào, cứ như vậy mà lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060506/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.