Lão Thạch Đầu cũng sợ đến ngây người, ông ta không dám tin mà nhìn về phía Lăng Bất Thần, xác nhận lại: "Người bạn kia của cậu không chịu chạy trốn mà còn muốn tiếp tục đóng giả làm Tướng quân Côn Hồi? Sao có thể kiêu ngạo như vậy?"
Lăng Bất Thần gật đầu: "Đó là quyết định của cậu ấy, vì vậy hiện tại vẫn cần tiền bối Thạch Đầu tiếp tục kể lại sự tích của Tướng quân Côn Hồi và cả sự tích của Hoàng thượng, còn cả..."
Lão Thạch Đầu không quá quan tâm, ngắt lời cậu ấy, giọng điệu kích động: "Từ từ đã, tôi nói cho cậu biết, không thể nào! Cậu mau bảo cậu ta chuẩn bị chạy trốn đi, Tướng quân Côn Hồi không phải là loại người dễ đối phó, Hoàng thượng cũng không phải là loại người dễ lừa gạt!"
Lăng Bất Thần: "Hòa Ngọc có thể làm được."
Lão Thạch Đầu phun ra một câu: "Có thể cái rắm! Cậu ta có thể lừa được mấy loại binh tôm tướng tép kia, chẳng lẽ cũng có thể lừa gạt mọi người sao? Cứ cho là mấy tên binh tôm tướng tép kia bây giờ có chút hoang mang, nhưng đến khi bọn họ phản ứng lại được, bọn họ cũng sẽ không tin cậu ta."
Cho nên, nếu không nhân cơ hội này để chạy trốn, tức là đang tìm đến cái chết.
Mất công ông ta vừa rồi còn nghĩ người kia thông minh, nhưng trăm triệu lần không ngờ được rằng, đây là đang kiêu ngạo đến mức ngu xuẩn!
Lăng Bất Thần lặng lẽ nói: "Tôi tin vào Hòa Ngọc."
Lão Thạch Đầu: ".."
Ông ta cảm thấy lồng ngực nhói đau, làm mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060485/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.