Vạn Nhân Trảm dừng lại một chút, có chút do dự nhìn về phía Hòa Ngọc.
Quỳnh đứng lên: "Thầy Đoàn, anh ở lại đây đi. Chúng tôi đi ra ngoài tìm chút đồ có tác dụng, tiện thể đem vật liệu rèn về cho anh."
"Đối tượng" của Quỳnh là Eugene. Eugene nghe thấy vậy thì gật đầu.
Vẫn cần phải tìm chuyện gì đó để làm.
Thế là Quỳnh, Eugene, Seattle, Cách Đới, hai đôi ra ngoài tìm đồ.
Đoàn Vu Thần tạo ra công cụ rèn trước, còn Trấn Tinh, Bạc Kinh Sơn thì ngồi trên mặt đất để tu luyện.
Vạn Nhân Trảm ôm lấy chiếc rìu, bí mật nhìn Hòa Ngọc và cây mây khô.
Hòa Ngọc giống như đang phơi nắng, đôi mắt cậu hơi híp lại. Không ai biết cậu đang suy nghĩ gì. Tròng kính của cậu bị nắng chiếu vào, không nhìn rõ được cảm xúc bên trong đôi mắt cậu.
Dưới Cây Sinh Mệnh lại trở nên yên tĩnh.
Một sợi dây leo chậm rãi vươn ra. Dây leo không giống với lúc trước. Dây leo ban đầu khô héo đã có chút sức sống, mang theo màu xanh. Trên thân dây leo này thậm chí còn có hai chiếc lá và một chồi non.
Dây leo đến gần, dựng đứng trước mặt Hòa Ngọc. Hai chiếc lá khẽ run lên, một giọng nói kiên định vang lên: "Về sau các cậu có ở lại hành tinh tình yêu không? Hành tinh tình yêu không còn nhân loại nào khác nữa."
Hòa Ngọc nhìn cậu ấy.
Tiểu Lục vội vàng bổ sung: "Tôi không có ấn tượng gì với mấy người cả. Mấy người có lẽ đến từ hành tinh bên ngoài."
Đến từ bên ngoài, vậy có phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5057909/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.