Hòa Ngọc giơ tay lên, đẩy gọng kính, thản nhiên nói: "Cách của anh rất hay, nhưng có một vấn đề mấu chốt cần phải nhắc cho anh, Jun chết rồi, Quỳnh đã giết anh ta."
Đoàn Vu Thần: "!!!"
Nơi này, ngoài anh ta ra, vừa đúng tám người. Anh ta xong đời rồi.
Anh ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, chán nản, hối hận, đủ loại cảm xúc cùng nhau chiếm lấy trái tim. Đoàn Vu Thần vừa lùi về sau vừa lắp bắp: "Hòa Ngọc, cậu nghe tôi giải thích..."
Hòa Ngọc gật đầu: "Anh cứ nói đi, tôi nghe đây."
Đoàn Vu Thần: "..."
[Bình luận: "Ha ha ha, nghe thấy hết rồi, không thể giải thích được nữa."]
[Bình luận: "Vừa nãy không phải là tôi nói, cho nên vẫn có thể giải thích chứ ha ha ha, cười chết mất."]
Đoàn Vu Thần hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch, giọng nói có phần yếu ớt: "Tôi... thật ra tôi không muốn hại cậu, chỉ là tôi... chỉ là tôi muốn học kỹ thuật rèn."
Nếu là trước đây, khi có nhiều người ở đây như vậy, Đoàn Vu Thần chắc chắn sẽ công khai âm mưu của mình, trực tiếp nói thẳng ra muốn tính kế Hòa Ngọc, không hề sợ hãi.
Thậm chí anh ta còn chắc chắn rằng sẽ có người phối hợp với anh ta, gia nhập đội của anh ta. Nhưng trải qua nhiều phó bản như vậy, anh ta có hơi sợ hãi.
Anh ta theo bản năng muốn giải thích với Hòa Ngọc, vô thức nghĩ rằng chỉ cần Hòa Ngọc đồng ý tha thứ, anh ta có thể sống sót.
Nếu Hòa Ngọc không chịu buông tha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056327/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.