Vạn Nhân Trảm lườm bà chủ một cái, vội vàng đuổi theo.
Bà chủ tiếp tục nhìn chằm chằm vào những con chip, đây là một triệu chip đấy. Vậy mà Hòa Ngọc trực tiếp bỏ chúng ở lại.
Cậu không thèm để ý năm trăm nghìn đã thắng được, thậm chí cậu còn bỏ lại cả năm trăm nghìn của mình, trời ơi, cậu chủ này là của nhà ai vậy trời, không ngờ lại hào phóng đến vậy.
Nịnh nọt, nhất định phải nịnh nọt.
Hai người đang đi trong hành lang sân trong, Vạn Nhân Trảm hỏi cậu: "Sao mày lại không cần đống chip đó vậy, phó bản này chúng ta không có tiền, đó là một triệu đó, mày không muốn chip của nó, tại sao còn cho chip của mình đi."
Hòa Ngọc: "Tôi có chip hả? Chip là của Tiền Đa mà, năm trăm nghìn vốn có của tôi chính là của cậu ta chứ đâu." Cậu nhàn nhạt liếc Vạn Nhân Trảm một cái: "Vạn Nhân Trảm, hôm nay tôi dạy cho anh một đạo lý, giả bộ nhất định phải thống nhất. Chúng ta trước nay luôn theo thiết lập nhắc đến tiền là tầm thường, một khi đã nhận năm trăm nghìn này rồi, thiết lập cũng hỏng, tự vả cho mình một bạt tai."
Cho dù cậu có nghĩ ra lý do giải thích cũng không cần thiết, mục đích của bọn họ không phải kiếm tiền mà là thông qua. Trước mắt phó bản này có vẻ không có gì nguy hiểm, có vẻ như chỉ các tuyển thủ tính kế với nhau, nhưng thực tế nguy hiểm luôn rình rập xung quanh.
Ngụy trang là phải hoàn hảo, không để lộ bất kỳ khuyết điểm nào.
Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056177/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.