Vạn Nhân Trảm hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Hòa Ngọc, theo bản năng lui về phía sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Ác độc quá rồi.
Đến cả NPC phó bản cũng không bỏ tha.
Hòa Ngọc không quan tâm đến sự kinh ngạc của gã nữa, mắt nhìn về hướng tên béo, kính không độ trên sống mũi có chút lạnh nhạt: "Cậu là ai?"
Tên béo một thân áo quần hào hoa, tiến lên một bước, ưỡn ngực nói: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ông mày đại danh là Tiền Đa." Tay phải cậu ta siết chặt nắm đấm, giơ ngón tay cái chỉ vào mình: "Cả con đường này đều là của nhà ông đây."
Nói đến đây, có vẻ như cậu ta còn tưởng mình là kẻ đẹp trai nhất con đường này, lưng thằng tắp, tuy rằng cao hơn Hòa Ngọc một chút nhưng lại không tạo thành khí thế áp đảo, thế nên cậu ta còn nhón nhón chân.
Hòa Ngọc: "..." Thường thì trước hai chữ "tiền nhiều" đều là người ngu.
Cậu không có biểu cảm gì, nâng tay đẩy gọng kính: "Vậy cậu muốn gì?" Đó chỉ là một động tác, chỉ là một biểu cảm tùy tiện, dường như người cao hơn trước mặt cậu lại trở nên lùn hơn cậu. Không cần nhón gót, không cần khoe khoang sự giàu sang, chỉ cần phong độ của mình cũng có thể áp đảo được người khác.
Không hiểu sao, Tiền Đa cảm thấy lưng mình không thẳng lên được nữa, mà khí thế cũng thấp xuống rồi, gót chân cũng lặng lẽ hạ xuống. Rõ ràng cậu ta là mới là người ăn mặc sang trọng, nhưng đứng cạnh Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056172/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.