Vạn Nhân Trảm vô cùng ngơ ngác, thậm chí còn cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
Chiếc rìu gã đang cầm thõng xuống một cách bàng hoàng, cơ bắp cuồn cuộn trông có vẻ rất hung dữ, nhưng cộng với khuôn mặt đang ngớ ra thì "côn đồ" ngay lập tức trở thành "to con ngốc nghếch", sát khí trên người gã biến mất một cách khó hiểu khi Eugene chạm vào cánh tay.
Gã nhìn Hòa Ngọc, rồi nhìn Eugene, mở miệng, vô thức lặp lại: "Cậu, cậu chủ."
Nói ai đấy.
Hòa Ngọc? Làm thế nào mà cậu ta trở thành cậu chủ? Cậu chủ nhà ai? Vệ sĩ? Sao bản thân lại thành vệ sĩ của Hòa Ngọc rồi?
Đầu óc Vạn Nhân Trảm trống rỗng, vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không rõ manh mối, chỉ vô thức lặp đi lặp lại hai chữ cậu chủ mà Eugene nhắc tới.
Eugene lập tức đáp: "Đúng vậy, như vậy mới phải chứ, sau này nhất định phải nhớ gọi cậu chủ, bảo vệ cậu chủ." Gã nhìn về phía Louis, khẽ gật đầu: "Rất xin lỗi, để ông phải chê cười rồi, đây là vệ sĩ của cậu chủ chúng tôi, nó lớn lên cùng cậu chủ, vì cứu cậu chủ nên bị tổn thương đến não cho nên cậu chủ rất quý nó."
Bình luận: "=))))) ha ha ha Vạn Nhân Trảm vốn không phải cứu Hòa Ngọc mà bị thương đến não, mà anh ta vừa gặp Hòa Ngọc IQ liền lập tức tụt dốc."
Bình luận: "Cười chết tôi rồi, chẳng lẽ mọi người không nhận ra Eugene gọi "cậu chủ" càng ngày càng thuận miệng sao?"
Mỗi lần Eugene nói một câu cậu chủ, càng ngày càng trôi chảy, càng ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056166/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.