Eugene chợt nhận ra, hóa ra người trả tiền trong miệng Hòa Ngọc là ám chỉ Louis. Sao cậu biết Louis sẽ đến?
Khán giả cũng đầy nghi ngờ, vô số khán giả ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc đều là vẻ mặt mờ mịt.
Không thể không nói, không đến cuối cùng, hoặc là nếu cậu không giải thích, người bình thường rất khó đoán được Hòa Ngọc đang nghĩ gì, thậm chí có một số sắp xếp trông bình thường nhưng cũng ẩn chứa thần bí, khiến người ta không dám xem thường.
Khán giả đã từng khinh thường cậu. Nhưng quan sát từng bước một đi đến bây giờ, ngay cả người không thích cậu cũng không dám chắc như vậy nữa, dù sao cũng không chỉ một hai lần bị mất mặt rồi.
Eugene chuẩn bị lấy lại trang bị của mình, tuy rằng trang bị này không hữu dụng lắm, nhưng con muỗi dù nhỏ đến đâu thì cũng là thịt.
Hòa Ngọc cầm lấy, ném cho Lâm: "Tiền boa."
Chủ quán ôm ngực nhưng không dám nói nửa lời, sớm biết như thế này thì ông ta đã cất đi luôn rồi.
Lâm trừng hai mắt, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc, cầm lấy trang bị, cơ thể của ông ta run lên vì kích động, một lúc sau mới nói ra những lời không mạch lạc: "Cảm, cảm ơn, cảm ơn cậu chủ." Một tiếng "cậu chủ" này đầy vẻ chân tình.
Eugene: "???" Mẹ kiếp. Gã tức giận muốn giết người nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sắc mặt càng ngày càng lạnh, gió lạnh thối quanh người, làm cho người ta lạnh sống lưng không cách nào kiềm chế.
Hòa, Ngọc, cậu đợi đấy cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056163/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.