Ông chủ lắc đầu, cười giải thích: "Chúng tôi cũng không biết, nhưng đều là trò chơi, dù là trừng phạt cũng vô hại, ngài yên tâm, sẽ không tốn thương đến ngài."
Khóe miệng Hòa Ngọc hơi cong lên, nhướng mày: "Đã vậy thì tôi chơi một lát."
Ở bên, Eugene thấy Hòa Ngọc muốn chơi trò chơi, cả người đều thấy không ổn.
Coi gã như robot thật à.
Eugene nóng nảy xoay người, lạnh lùng nhìn Hòa Ngọc, giọng nói lạnh như băng: "Hòa-"
Ông chủ cười nói: "Quý khách, ngài muốn chơi cùng không? Trò chơi của chúng tôi có thể chơi một người, cũng có thể chơi nhiều người."
Từ góc độ của ông chủ, mặc dù Eugene là robot của Hòa Ngọc nhưng gã cũng là cao thủ của hành tinh Cơ Giới, cao thủ trông rất hung tàn này, không đắc tội được cho nên ông ta mời cả thể. Nhưng mà, ông ta biết Eugene sẽ không đồng ý, dù sao cũng có "cậu chủ" ở đây, nào có chuyện "robot" cùng chơi với "cậu chủ".
Sự thật đúng như ông chủ nghĩ, theo bản năng Eugene đã muốn từ chối. Nhưng mà Hòa Ngọc đã có động tác trước một bước, tay của cậu đặt ở cổ tay Eugene, kéo xuống: "Ngồi xuống cùng chơi."
Những ngón tay mỏng manh ấm áp đặt lên cánh tay robot lạnh lẽo, cảm giác nhạy bén của Eugene cho phép gã cảm nhận rõ ràng sức mạnh của bàn tay ấm áp đó.
Bàn tay này rất nhỏ đối với gã, sức lực này gã không hề để vào mắt, càng không có khả năng kéo gã. Nhưng khi tay của cậu đặt lên cánh tay gã, gã theo bản năng ngồi xuống theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056152/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.