Hòa Ngọc cười khiến gã nhớ tới vài hồi ức không tốt lắm, ví dụ như:
Lúc ở vòng tuyển chọn, tư thế tiêu sái của Hòa Ngọc khi ngồi trên lưng cá lớn bay lên bờ, còn gã, khi đó chật vật bò lên bờ.
Phó bản trường đào tạo Lê Minh, Hòa Ngọc bày mưu tính kế.
Vòng trước kết thúc ải đầu tiên, cậu nở nụ cười với bọn họ, sau đó đội một biến mất không thấy tăm hơi, đều đi ngay trước mặt bọn họ.
Ải cuối cùng của vòng trước, lúc bọn họ tìm thấy cậu, cậu cúi đầu cười, Hàn Băng thú xuất hiện, coi bọn họ như đồ chơi, điên cuồng tấn công.
Những ký ức không tốt đẹp này được gợi lên trong ký ức của Eugene, nhất là ải cuối cùng của vòng trước, vừa nghĩ tới toàn thân gã đã bắt đầu đau đớn kịch liệt. Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
Eugene dừng chân theo bản năng, cứng đờ đứng ở chỗ cách Hòa Ngọc hai mét, lắp bắp: "Cậu, cậu, cậu định làm gì?" Nói xong, gã nhìn xung quanh. Tầm mắt rơi trên người Lâm rồi chuyển sang người chủ quán, xong lại chuyển qua những người đang vây xem xung quanh, xác định không có hơi thở nào lớn hơn mình, lúc này mới thở phào một hơi, hơi buông lỏng thần kinh căng thằng của mình.
Bình luận: "Ông cố ơi, ông còn nhớ dáng vẻ đắc ý, vào một phút trước của mình không?"
Bình luận: "Ban nãy tiêu sái bao nhiêu, thì giờ chật vật bấy nhiêu."
Bình luận: "Anh zai Eugene ơi, là anh tới truy sát Hòa Ngọc, đừng có làm ngược lại thế chứ."
"Anh tới đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056149/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.