"Grào ~"
Bé mèo lớn rất tham ăn nhưng nó muốn đồ chơi của mình cũng được ăn, vì vậy nó đã đẩy cái đĩa và vỗ nhẹ vào lưng Hòa Ngọc, dùng ánh mắt biểu thị ý muốn của bản thân.
Hòa Ngọc thấy vậy thì cười nhẹ, dùng gậy chọc một miếng rồi cắn từng miếng nhỏ, nhỏ giọng nói: "Tao ăn no rồi, mày ăn đi."
Bé mèo lớn thấy vậy, phấn khích bổ nhào vào con cá nướng, vui vẻ vẫy đuôi. Tốt quá đi. Đồ chơi của nó nấu rất ngon, còn ăn rất ít. Trong mắt nó xẹt qua một tia xảo quyệt.
Nơi xa, Eugene thấp giọng nói: "Thì ra không phải muốn hạ độc Hàn Băng thú." Giọng gã trở nên chán nản: "Đau khổ quá đi!" Không phải muốn hạ độc chết Hàn Băng thú thì đúng là lãng phí hoa hàn băng quá trời.
Phía trước, trong tay Hòa Ngọc chỉ có hai bông hoa hàn băng, cậu lấy bông hoa thứ hai, chuẩn bị nhét vào bụng con cá nướng.
Cách Đới: "Ra tay đi!"
Chỉ còn hơn hai trăm slots, không thể đợi thêm được nữa, bọn họ chỉ có thể xin lỗi. Mọi người lập tức cùng lao về phía trước, không giống dáng vẻ chim cút vừa rồi, kế hoạch chém giết đã chuẩn bị từ lâu, tàn nhẫn mà nhanh chóng. Trận chiến này đã được lên kế hoạch từ lâu, không chút do dự.
Eugene lẩm bẩm: "Sớm biết như vậy thì đã không đợi rồi!" Dù sao cũng phải ra tay, việc gì phải đợi Hòa Ngọc phung phí của trời chứ? Nhìn mà đau lòng. Gã nói xong cũng lao về phía trước.
Chỉ có Trấn Tinh là không nhúc nhích, gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056133/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.