Hòa Ngọc và gã không phải đồng đội, g**t ch*t cậu chỉ có tốt chứ không có gì xấu.
Động tác đột ngột của gã không chỉ khiến người xem hoảng sợ mà cũng khiến những người xung quanh bị chấn động, bọn họ khiếp sợ nhìn qua phía Hòa Ngọc.
Trấn Tinh la lên theo bản năng: "Cẩn thận!"
Bình luận: "Đờ mờ!!"
"Đờ mờ, đờ cờ mờ!!"
Đầu dao nhọn sắp c*m v** người Hòa Ngọc, một bé mèo lớn hung dữ xông tới, cánh của nó rung lên giống như tia chớp vọt tới bên cạnh cậu, trực tiếp xé gã thành từng mảnh nhỏ, máu tươi phun ra đầm đìa.
"Grừ!"
Bé mèo lớn tức giận gào thét với mặt đất đầy máu tươi. Thậm chí nó còn cúi đầu, muốn ăn hết cả người gã, cắn nát thịt gã ra.
Hòa Ngọc giơ tay, nhẹ nhàng ngăn ở đằng trước móng vuốt nó, cánh tay nho nhỏ ở trước mặt móng vuốt lớn lại càng trở nên nhỏ hơn, nhưng lại thành công ngăn cản hành động của bé mèo lớn. Nó không bị tay của cậu ngăn cản mà là bị hành động của cậu ngăn cản.
Móng vuốt của bé mèo lớn chỉ cách cánh tay cậu có vài centimet, chỉ vì cậu ngăn cản mà nó dừng hành động lại.
Hàn Băng thú nhìn qua phía cậu, chuẩn bị cho gã vào trong miệng, động tác nó dừng lại, trong đôi mắt màu xanh nước biển vẫn còn cơn tức giận chưa tan biến.
Hòa Ngọc giơ một con cá nướng lên, đưa cho nó, cười cười: "Bé mèo, ăn cái này, đừng ăn người, dơ lắm."
"Ngao!" Nó không vui, vô cùng tủi thân.
Hòa Ngọc nói: "Ngoan, nghe lời." Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056122/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.