Giọng nói Eugene có chút khó chịu: "Đừng nghi ngờ trình độ thăm dò của tôi, ơ, sao lại giống như dò được thứ khác thế này ta?" Sau đó, giọng gã trở nên bối rối.
Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Thăm dò của anh không có vấn đề, vậy Hòa Ngọc ở đâu?"
Nghe thấy thế, Hòa Ngọc ló đầu ra. Cậu giơ tay đẩy gọng kính, thái độ vô cùng hòa nhã: "Mấy người đang tìm tôi hả, tôi ở đây này."
Mọi người sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên. Trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, Hòa Ngọc thò đầu ra, ánh mắt bọn họ giao nhau. Không biết vì sao, dự cảm không lành của Trấn Tinh càng ngày càng mãnh liệt, theo bản năng gã lùi về phía sau vài bước, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ liền lui thêm vài bước nữa.
Mọi người nhìn Hòa Ngọc đột nhiên xuất hiện, không ai chú ý đến hành vi của Trấn Tinh. Eugene ngửa đầu ra sau, chống nạnh cười haha: "Hahaha, đúng là không tốn bao nhiêu công sức, Hòa Ngọc, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy cậu rồi."
Nguyên Trạch: "Cậu không đánh lại chúng tôi đâu, xem cậu còn có thể giở trò gì nữa."
Cánh tay máy của Cách Đới biến thành một con dao, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu: "Gan lớn thật đấy, biết thừa chúng tôi đang tìm cậu thế mà cậu còn dám xuất hiện."
Hòa Ngọc nhìn họ rồi mỉm cười: "Tôi vẫn luôn chờ mọi người đó."
Đám người đều sửng sốt. Eugene vô thức tiếp lời: "Đợi chúng tôi làm gì?"
Hòa Ngọc chớp mắt: "Lúc đầu là đợi mọi người mang tôi lên núi, bây giờ thì đợi mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056107/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.