"Vạn Nhân Trảm!"
"Vạn Nhân Trảm!"
Đoàn Vu Thần vừa hét vừa quạt.
Trong biển lửa, một bóng người cháy xém chậm rãi đứng dậy, khàn giọng nói: "Ông đây còn chưa chết đâu!"
Vào giây cuối cùng khi vẫn còn tỉnh táo, Vạn Nhân Trảm nghĩ kỹ.
Có đi hay không?
Tiêu phiếu bầu là có thể rời đi, phiếu của gã đủ rồi.
Gã đang định sử dụng nó thì bỗng nhiên chạm vào một thứ khác - thuốc viên bảy sao Hòa Ngọc đã đưa cho gã.
Quả nhiên không hổ là thuốc viên bảy sao, chỉ cần còn hơi thở thì có thể hồi phục lại được.
Vạn Nhân Trảm đứng lên từ từ, cả người như hóa thành than, không nhìn rõ mặt mũi.
Vào lúc gã đứng dậy, giống như cả thế giới đang hát cho gã nghe, ngọn lửa đã được dập tắt.
Nhìn thấy gã, cho dù là Hòa Ngọc, Lăng Bất Thần hay Đoàn Vu Thần đều thở phào nhẹ nhõm, trông có vẻ thư thái.
Đoàn Vu Thần kinh ngạc chạy tới, nhanh chóng dập tắt chỗ lửa ở phía rồi khiêng gã lên đảo.
Lăng Bất Thần đỡ Hòa Ngọc đứng dậy, Vạn Nhân Trảm cháy đen được Đoàn Vu Thần khiêng, gã giật giật khóe miệng, chế nhạo: "Cùi bắp, mày kém quá đi, nóng có tí thôi mà đã ngất xỉu rồi." Rõ ràng là ngất vì hấp thu năng lượng, Vạn Nhân Trảm toàn nói linh tinh.
Hòa Ngọc mở mí mắt, mặt không chút thay đổi nói năm chữ: "Than đen, xấu quá đấy."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã lập tức rống to: "Ông đây cứu mấy người thì ông đây chính là anh hùng đấy, còn không mau cảm ơn ông đây."
Hòa Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056085/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.